"Điện Chủ, không hay rồi!"
Bát Hầu đã mất một tay một chân, bị người khác kéo về.
"Mẹ kiếp, có chuyện gì?"
Tiêu Lăng Thiên nổi cơn thịnh nộ, tung một đấm đánh bay Bát Hầu.
"Phụt..."
Bát Hầu phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn liều mạng bò về, quỳ trên mặt đất gào to: "Điện Chủ, trong bệnh viện có người bảo tôi nói với anh, Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện đang ở đây, bảo anh tấn công mạnh lên, nếu không thì thật nhàm chán".
"Cái gì?! Mẹ kiếp, mày nói cái gì hả?"
Tiêu Lăng Thiên túm Bát Hầu lên, lớn tiếng gặng hỏi.
"Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện ở bên trong, mau chạy đi, nếu không sẽ mất mạng đấy!"
Bát Hầu nửa sống nửa chết, nhưng vẫn nhớ rõ lời nói của Lôi Tuấn.
"Điện Chủ đang ở đây?"
Tiêu Lăng Thiên đột nhiên cười lạnh một tràng: "Ha ha ha ha... Không thể nào! Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện là một thân phận thế nào cớ chứ? Hắn tuyệt đối sẽ không đích thân tới đây chấp hành nhiệm vụ cứu viện. Xem ra bọn chúng chẳng có bao nhiêu người đâu. Mẹ kiếp, coi tao là đồ đần à?"
"Điện Chủ, bên trong có một ả đàn bà rất lợi hại!"
"Ả đàn bà? Chẳng lẽ là nữ vương La Sát mà người ta vẫn đồn?"
Tiêu Lăng Thiên ngẫm nghĩ, đột nhiên hưng phấn nói: "Tốt quá rồi! Chỉ cần tao xử lý được ả thì nhất định sẽ vang danh. Nào, toàn thể tiến công".
"Điện Chủ, không đi được đâu!"
Bát Hầu sợ vỡ mật rồi, vẫn cố gắng khuyên nhủ.
"Đồ ăn hại, làm tổn thất bao nhiêu người của tao, chết đi!"
Tiêu Lăng Thiên vung một thanh đao, chém Bát Hầu thành hai nửa.
"Tấn công cho tao! Kẻ lùi bước phải chết! Giết! Giết! Giết..." Tiêu Lăng Thiên điên cuồng kêu lên.
"Giết giết giết..."
"Giết giết giết..."
Mặc dù rất sợ hãi, nhưng mấy ngàn người còn lại cũng không dám lùi bước, bởi vì sau lưng bọn họ là một loạt tay súng máy, chỉ cần là kẻ lùi bước thì nhất định sẽ phải chết.
"Theo tao, xông vào!"
"Nổ súng, nổ súng..."
Ngay lập tức, cuộc tổng tiến công không hề có một chiến thuật nào chính thức bắt đầu.
Lúc này, người của Sa Mãnh phụ trách phòng thủ bệnh viện đã bắn gần hết đạn rồi.
"Sa Mãnh, tới đây".
Lôi Tuấn đứng trên quảng trường hô to.
"Rõ!"
Sa Mãnh vẫn không biết Lôi Tuấn là ai, nhưng đối với người chưa từng đánh trận chiến nào ghê gớm đến nhường này như anh ta, hiện giờ Lôi Tuấn chính là cấp trên. Anh ta cung kính chạy tới, còn giơ tay lên chào.
"Nghe cho kỹ đây, bảo người của anh không cần thủ ở cổng nữa, tất cả đều nhảy ra khỏi tường. Đợi đến khi quân địch vào hết rồi, anh sẽ phụ trách chặn kín cổng, hiểu chưa?", Lôi Tuấn bình tĩnh nói.
"Báo cáo trưởng quan, tôi... không hiểu lắm".
Sa Mãnh cảm thấy lạ, làm như vậy thì rõ ràng là bị công phá rồi còn gì?
Huống chi, đối phương có mấy ngàn người, nếu anh ta dẫn người đi, nơi này chỉ còn lại mấy chục người. Mấy chục người đương đầu với mấy ngàn người? Quả thực là nộp mạng rồi!
"Đừng có chất vấn lời nói của tôi, làm theo!", Lôi Tuấn lạnh lùng nói.
"Tuân lệnh!"
Mặc dù Sa Mãnh cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn vâng lệnh chấp hành, bởi vì cặp mắt của Lôi Tuấn ngập tràn uy nghiêm tuyệt đối.
...
Vô số bom khói bay vào quảng trường.
"Theo tao xông vào..."
Đội của Sa Mãnh vừa rút là một Minh Vương đã dẫn quân điên cuồng ùa vào cổng.
Quảng trường trước cửa bệnh viện rất lớn.
Nhưng mấy ngàn người ùa vào cùng một lúc thì lại cực kỳ chen chúc.
Đạn bay tán loạn.
Rất nhiều người muốn xông vào bệnh viện, nhưng cửa bệnh viện đóng chặt, trừ phi làm nó nổ tan, nếu không thì sẽ không vào được.
"Người đâu? Chạy đi đâu hết rồi?"
"Một lũ hèn nhát, thế mà đã chạy hết rồi".
"Đại ca, phá cửa chứ?"
"Không được. Điện Chủ nói, về sau bệnh viện này sẽ là cứ điểm của chúng ta".
Trong lúc khói bụi mịt mù, người người nhốn nháo, một cơn gió lớn đột nhiên thổi qua.
Một người đàn ông cao lớn đứng quay lưng ra ngoài cửa, tại lối vào duy nhất của bức tường.
Cách làn khói lượn lờ, mấy tên Minh Vương đồng thời cảm nhận được một áp lực khổng lồ.
Chỉ có một người xuất hiện mà bọn họ cảm thấy rất căng thẳng.
"Là kẻ nào?"
"Chắc không phải là... Thiên Vương đấy chứ?"
"Đù, sợ cái mốc xì, giết chết hắn!"
Sau một tiếng ra lệnh, tiếng súng lập tức vang lên.
Đạn gào thét xẹt tới, người đó nhoáng lên một cái.
Đợi đến khi tiếng súng ngừng lại, người kia lại đứng ở nơi đó.
"Đóng cửa, đánh chó".
Giọng của Lôi Tuấn không lớn cho lắm, nhưng lại có thể vọng tới mỗi một góc trong tường.
Nhiệt độ dường như đang nhanh chóng giảm xuống.
Một loạt tiếng va chạm của kim loại vang lên, hai cánh cửa sắt lớn đằng sau lưng Lôi Tuấn đóng lại, ngay sau đó là đủ loại chướng ngại vật và túi cát...
Khả năng chấp hành của Sa Mãnh rất tốt. Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất chặn kín cổng, sau đó lại ra lệnh cho cấp dưới, ném vô số bom khói ra ngoài cổng.
Lúc này, toàn bộ trấn Đại Quan nghi ngút khói.
Tiêu Lăng Thiên ở cách đó khoảng ba trăm mét, cho dù đứng trên nóc xe cầm kính viễn vọng, nhưng hắn ta vẫn không nhìn thấy rõ tình hình.
Nhưng hắn ta cũng không lo lắng, đội quân mấy ngàn người của hắn ta mà xông vào thì nhất định sẽ thắng.
Thế nhưng, lúc này trong tường đang diễn ra một cảnh tượng thảm thiết.
Lôi Tuấn chọn ba mươi cao thủ, đồng thời nhảy từ trên tường xuống.
Sau đó lại có bốn cô gái nhảy xuống từ trên nóc tòa nhà ba tầng.
Trong tay mỗi cô gái đều có hai thanh đao ngắn.
Còn đám đàn ông thì toàn cầm đao dài chừng hai mét.
Tiếng kêu thảm thiết ngập trời.
Đối mặt với mấy chục cao thủ năm sao, đám lính ô hợp của Thiên Minh Điện chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.
Ở chỗ này, súng còn không bằng gậy sắt nung nóng.
Cho dù xả đạn thì cũng chỉ bắn trúng người phe mình. Mấy ngàn người chen chúc ở đây, thật sự là quá đông, muốn giết sạch ngay cũng khó.
Tiếng la hét đã lan ra thành một mảng, tiếc rằng Thiên Minh Điện làm nhiều việc ác, gọi trời không đáp, gọi đất chẳng thưa. Bọn họ căn bản chẳng có đường nào để trốn, từ bỏ chống cự từ lâu rồi, đến lượt chết chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Lôi Tuấn thét lên một tiếng.
Trong tay anh xuất hiện một thanh đao thép.
Anh xoay người xông thẳng vào đám đông, như một con tê giác lao vào bầy cừu.
Thời khắc ấy, trên không trung toàn người là người.
Rất nhiều người còn chưa rơi xuống đã bị thanh đao dài chém thành hai nửa.
Những kẻ may mắn rơi xuống đất cũng sẽ phải hứng chịu một đòn chí mạng.
Thảm thiết ư?
Không hề thảm chút nào!
So với những việc ác mà Thiên Minh Điện làm, cách chết như thế này chưa là gì cả.
"Nhắm mắt, bịt tai lại".
Trong bệnh viện, An Thanh liên tục hô to.
Ở đây toàn là công nhân người Hoa, là những con người bình thường, chưa ai từng chứng kiến cảnh tượng giết chóc như thế này.
An Thanh cũng chưa từng trải qua, may mắn thay, cô ta biết người đàn ông như một vị thần ấy là ai.
Anh đã quyết định đóng cửa đánh chó, vậy thì chắc chắn quảng trường này sẽ rơi vào cảnh máu chảy thành sông, tuy rằng rất đáng sợ, nhưng cũng rất xả hận.
"Chuyện gì thế hả! Sao tiếng vang càng ngày càng nhỏ vậy? Thắng rồi à?"
Phía xa xa, Tiêu Lăng Thiên rướn cổ nhìn quanh, cảm thấy kỳ lạ.
"Chắc chắn là thắng rồi! Nhất định là ả đàn bà kia cũng đã bị bắt", một cấp dưới cười như điên.
"Nghe nói Thiên Vương Bắc Vực của Thiên Vương Thần Điện đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tao muốn gặp từ lâu lắm rồi".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!