"Cô... là ai?"
Tiêu Lăng Thiên đứng ở trên xe, nhìn mà đắm đuối.
"Thiên Vương Bắc Vực Hồ Mị Nhi của Thiên Vương Thần Điện".
Khói bụi tản đi, Hồ Mị Nhi xuất hiện một cách quỷ dị, trong tay cầm hai thanh loan đao hình trăng khuyết.
"Bắc Thiên Vương? Chẳng lẽ..."
Tiêu Lăng Thiên nhảy xuống xe, hô to: "Chẳng lẽ... Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện các người đang ở trong bệnh viện đó thật?"
"Xuống địa ngục đi!"
Hồ Mị Nhi thét lên một tiếng, bày ra tư thế tấn công.
Dù sao Tiêu Lăng Thiên cũng là cao thủ bảy sao, cùng cấp bậc với Hồ Mị Nhi, không thể khinh thường được.
"Hây!"
"A!"
Cặp song sinh máu lạnh xông tới trước, thanh đao trong tay lóe lên tia sáng lạnh.
"Giết chúng cho tao!"
Tiêu Lăng Thiên rất ranh mãnh, tuy rằng là bảy sao, nhưng lại không muốn ra tay, lập tức ra lệnh cho cấp dưới tấn công.
Ngay tức khắc, đội hộ vệ bên cạnh hắn ta điên cuồng lao lên.
Tiếc rằng, đối mặt với cặp song sinh, những người này xông lên chỉ là đi chịu chết.
Cặp song sinh phối hợp vô cực ăn ý, như hai con người máu lạnh thực sự, không dùng mấy chiêu thức màu mè, tất cả đều là chiêu thức chí mạng, đi đến đâu là thây phơi đến đó.
Người của đội hộ vệ lập tức bay màu mất một nửa.
Thấy tình thế không ổn, những người còn lại lập tức từ bỏ tiến công, chuyển sang chạy trốn.
"Kẻ nào dám chạy, tao sẽ giết kẻ đó!"
Lúc này, Tiêu Lăng Thiên cầm một thanh đao thép. Hắn ta vung lên hai cái, chém chết hai tên cấp dưới.
"Không bằng loại cầm thú".
Hồ Mị Nhi bật người nhảy lên, lướt qua cặp song sinh, lao thẳng về phía Tiêu Lăng Thiên.
"Xem đao đây!"
Tiêu Lăng Thiên biết mình đã cùng đường, chỉ có thể tử chiến đến cùng.
Hai người này cùng là bảy sao, xét về sức thì Tiêu Lăng Thiên hơn một bậc, xét về tốc độ thì Hồ Mị Nhi lại chiếm ưu thế tuyệt đối. Thanh đao thép lớn đụng độ với thanh loan đao nhỏ, đao nào đao nấy rền vang, ánh lửa văng khắp nơi...
Lúc này, hộ vệ đội của Tiêu Lăng Thiên đều bị cặp song sinh giết sạch rồi.
Thế nhưng, đứng trước cuộc chiến giữa Hồ Mị Nhi và Tiêu Lăng Thiên, cặp song sinh lại không nhúng tay vào được.
"Lũ đàn bà thối tha, giết tao không dễ thế đâu!"
Tiêu Lăng Thiên đã biến thành chỉ huy "một thành viên", không còn đường lui nữa, có thể dùng hết sức lực trên người, liều mạng giết Hồ Mị Nhi.
Tiếc rằng Hồ Mị Nhi từng tham gia vô số cuộc chiến, cho dù không thể giết được Tiêu Lăng Thiên ngay thì cũng không có chuyện bị hắn ta giết chết. Cuộc chiến bước vào trạng thái gay cấn.
Trên thanh đao thép của Tiêu Lăng Thiên toàn những vết nứt.
Gan bàn tay của Hồ Mị Nhi cũng bật máu...
"Súc sinh, chết đi..."
Hồ Mị Nhi phát ra một tiếng gầm thét ghê rợn, cả người xoay tròn như gió lốc, như một mũi khoan lớn, đâm thẳng về phía Tiêu Lăng Thiên.
Tiêu Lăng Thiên chém vài phát liên tục, nhưng căn bản không thể địch lại được trạng thái đã bật hết hỏa lực của Hồ Mị Nhi, bị đánh đến mức lùi về sau liên tục.
Hắn ta không đứng vững, phần lưng đụng vào một chiếc xe.
Sau đó, hắn ta há to miệng, sắp sửa đi đời nhà ma.
"Hê hê, ha ha..."
Bỗng nhiên, trên không trung vang lên tiếng cười quỷ dị.
Một người đàn ông nhỏ con không biết chui từ đâu ra. Hắn đeo mặt nạ, cầm một con dao găm được chế tạo đặc biệt, nhào lộn một hồi trên không trung rồi vọt thẳng tới phía sau Hồ Mị Nhi.
"Thiên Vương cẩn thận".
Hiếm khi cặp song sinh đồng thanh nói một câu.
Hồ Mị Nhi cảm thấy sau lưng có một cơn gió lớn. Khi đao của cô ta rạch vào yết hầu của Tiêu Lăng Thiên, ai đó túm lấy tóc cô ta.
Hồ Mị Nhi vung đao chém...
Thế nhưng, tên nhỏ con nhanh như quỷ hồn ấy cũng đã leo lên một chiếc xe gần đó.
Trong tay hắn xuất hiện một lọn tóc của Hồ Mị Nhi.
"A!"
Tiêu Lăng Thiên hét lên thảm thiết, lập tức dùng che yết hầu. Nhưng hắn ta nhanh chóng phát hiện, nhát chém vừa rồi của Hồ Mị Nhi chỉ cứa vào làn da của hắn ta, bị thương không nặng lắm.
"Shhh..."
Hồ Mị Nhi phẫn nộ kêu lên, quan sát tên nhỏ con trên xe.
"Hồn giả bảy sao? Có cao thủ như thế ư?"
Hồ Mị Nhi vô cùng kinh ngạc, bởi vì tên nhỏ con trước mắt cùng một cấp bậc với cô ta!
Tiếng vang lớn vọng ra.
Một gã to xác rơi từ một tòa nhà gần đó xuống.
Hắn nhảy trúng vào một chiếc xe, chỉ dựa vào sức nặng của cơ thể mà làm chiếc xe bẹp dí.
Thanh đao lớn trong tay hắn có vẻ nặng hàng trăm cân.
Cả cơ thể đen nhánh, lưng hùm vai gấu.
"Ha ha ha, ha ha ha..."
Tiêu Lăng Thiên thoát chết, cười lên điên cuồng: "Viện binh của tao tới rồi! Hồ Thiên Vương, Tứ Đại Dã Quỷ của Tây Á tới, hôm nay, bất kể mày là ai thì cũng phải chết".
Tiêu Lăng Thiên vừa dứt lời, cặp song sinh máu lạnh lao tới chắn phía trước Hồ Mị Nhi.
"Tứ Đại Dã Quỷ của Tây Á?"
Hồ Mị Nhi lạnh lùng nhìn về phía tên nhỏ con, rồi lại nhìn gã to xác, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ... Các người chính là tổ chức sát thủ ra giá đắt nhất ở khu vực Tây Á?”
"Tao là Đại Quỷ".
Gã to xác đi về phía trước hai bước, có cảm giác mặt đất mặt đất rung lên.
"Hê hê hê... Tao là Tiểu Quỷ".
Tên nhỏ con bật người lên, cưỡi trên vai Đại Quỷ.
"Thiên Quỷ và Địa Quỷ đâu?", Hồ Mị Nhi hỏi.
"Còn phải hỏi ư? Đương nhiên là đi giết người rồi!"
Lần này, người tiếp lời là Tiêu Lăng Thiên đang trốn sau lưng Đại Quỷ và Tiểu Quỷ.
"Ha ha ha ha..."
Hồ Mị Nhi cười lạnh nói: "Tiêu Lăng Thiên ơi là Tiêu Lăng Thiên, xem ra ông chủ đứng đằng sau mày có địa vị không nhỏ đâu nhỉ, có thể thuê được Tứ Đại Dã Quỷ đã ẩn núp nhiều năm. Cũng được, đã gặp rồi thì Hồ Mị Nhi này cũng muốn xem thử bọn chúng có lợi hại như lời đồn không!"
"Giết..."
Hồ Mị Nhi gầm lên, xoay người xông tới.
...
Cùng lúc đó, bên phía bệnh viện đã toàn thắng.
Những kẻ còn sót lại của Thiên Minh Điện đều chết cả rồi. Lúc này, trên quảng trường đang dấy lên ánh lửa hừng hực.
Cấp dưới của Lôi Tuấn đang dọn dẹp chiến trường.
Khắp người Lôi Tuấn toàn là máu, nắm chặt thanh đao ngắn trong tay.
Anh có một dự cảm mãnh liệt, không khí rõ ràng là đang bốc cháy, nhưng lại như có sương đọng.
Một tiếng vang lớn vọng tới.
Cánh cổng khép chặt bị phá tan.
Ngay sau đó, mười mấy người bị ném lên trời, bao gồm cả Sa Mãnh, rơi xuống dưới chân Lôi Tuấn.
"Chuyện gì thế hả?", Lôi Tuấn lập tức hỏi..
"Báo cáo trưởng quan, có... cao thủ".
Sa Mãnh bị thương rất nặng, nhưng vẫn cố gắng bò lên.
Anh ta nhặt một thanh đao lên, đứng bên cạnh Lôi Tuấn.
"Sa Mãnh, anh đi cùng người của tôi, bảo tất cả mọi người trong bệnh viện lên xe, bất kể kẻ địch là ai thì cũng để tôi đối phó. Nhiệm vụ của các anh là rút lui, dùng tốc độ nhanh nhất rút khỏi trấn Đại Quan".
Lôi Tuấn cảm nhận được nguy hiểm, lập tức quyết định rút lui.
"Tuân lệnh!"
Sa Mãnh nhận lệnh, đi chấp hành ngay tức khắc.
Nhưng hiện giờ, ba mươi người mà Lôi Tuấn dẫn tới chỉ còn lại hai mươi lăm người.
Bọn họ lao vụt tới, muốn bảo vệ Lôi Tuấn.
"Điện Chủ, anh đi trước đi".
"Điện Chủ yên tâm, dù chết thì chúng tôi cũng sẽ không lùi lại nửa bước!"
Hai đội trưởng cương quyết nói.
"Các anh em, Lôi Tuấn này sẽ không để mọi người đi chịu chết. Kẻ tới đây là một siêu cao thủ, nhiệm vụ của các anh là rút lui. Lập tức chấp hành, không được để xảy ra sơ sót".
"Tuân lệnh!"
Hai đội trưởng đồng loạt cúi người, nhanh chóng đi thi hành.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!