Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiên Vương Điện Hạ trở lại

“A lô”.

“Anh Tuấn, anh cứ nói”.

Kim Bưu ngồi trong xe đang chuẩn bị đến hội trường yến tiệc.

Nhưng lại nhận được điện thoại của Lôi Tuấn.

“Ông chủ Kim, tôi có chút rắc rối”, Lôi Tuấn cười nói.

“Ở đâu, tôi đến ngay”, Kim Bưu hiểu ngầm trong lòng.

“Lần này tôi muốn khoa trương một chút, nếu cậu xử lý tốt, có lẽ tôi vui vẻ sẽ tham gia yến tiệc của các cậu”.

Lôi Tuấn nói xong, liền tắt điện thoại.

Kim Bưu cũng tắt điện thoại, rồi lại gọi điện…

“Gọi người phải không, mày đợi đấy”.

Tại cổng trường mầm non, Lương Chí Hào cũng gọi điện thoại.

“A lô, là tôi, lập tức triệu tập năm mươi người, chạy bộ đến cổng trường mầm non”.

Thì ra tổng bộ tập đoàn Áo Hải cũng cách đây không xa.

Quả nhiên.

Lương Chí Hào tắt điện thoại không lâu, liền có một đám người hùng hục chạy tới.

Đám người này rất ngông cuồng, không phân biệt trái phải đúng sai, bao vây luôn cả những phụ huynh đứng xem trò vui.

Đích thân hiệu trưởng trường mần non xin lỗi Lương Chí Hào.

“Phí lời, đuổi học con gái anh ta ngay lập tức, loại trẻ con không được dạy bảo này tuyệt đối không thể giữ lại trong trường mầm non của tôi”, Lương Chí Hào lớn tiếng nói với hiệu trưởng.

“Được được được, tôi làm ngay”, hiệu trưởng mới đảm nhiệm không lâu gật đầu cúi lưng.

“Thật không tồi”, Lôi Tuấn thản nhiên cười.

“Nhóc con, đây là do mày tự chuốc lấy, người mày gọi đến đâu? Tao khuyên mày đừng giả bộ nữa, mau đưa tiền đây, chốc nữa tao phải tham gia yến tiệc, không có thời gian cho mày đâu”.

Lương Chí Hào nói xong, còn xem đồng hồ thật.

“Tôi đoán họ sắp đến rồi”.

Lôi Tuấn nói xong câu này rồi bế Tiểu Niệm vào lòng.

“Tít…”

“Tít tít tít…”

Đầu tiên là tiếng còi xe ô tô, tiếp sau đó là một đại đội cảnh sát xuất hiện.

Không biết tại sao con đường ở cổng trường mần non liền bị phong tỏa?

“Tránh ra, tránh ra”.

“Mau tránh ra”.

Bỗng nhiên, một đám người mặc áo ba lỗ không tay màu đen ào ào xông tới.

Toàn bộ những người này đều cao lớn vạm vỡ, tạm thời hình thành một vòng bao vây, cũng bao vây cả người mà Lương Chí Hào gọi đến.

Trước cổng trường mầm non lúc này, bao gồm cả con đường lớn, bị bao vây kín cả giọt nước cũng không ngấm qua được.

Nhưng vẫn không ngừng có người áo đen chen đến.

“Chuyện gì vậy?”, Lương Chí Hào hỏi theo bản năng.

“Ông xã, lẽ nào là anh gọi tới?”, người phụ nữ mập mạp căng thẳng hỏi.

“Không thể nào, đây là việc bất ngờ”.

Có đánh chết Lương Chí Hào cũng không tin, người đối diện có bản lĩnh như vậy.

“Đao Ca”.

“Đao Ca”.

Người áo đen hô lớn, lập tức nhường ra một lối đi.

Chỉ thấy một người đàn ông trên mặt có vết sẹo khiến người ta kinh hãi ngẩng đầu sải bước đi đến.

“Đao Đao Đao… Ca?”

Lương Chí Hào không bình tĩnh được nữa, lập tức đi lên nói.

“Mẹ kiếp, cậu là ai?”, mặt sẹo lạnh lùng hỏi.

“Tôi đây, A Hào đây! Đao Ca, lần trước tập đoàn Áo Hải chúng tôi gặp rắc rối, là anh giúp tôi xử lý, anh quên rồi sao?”, Lương Chí Hào vô cùng niềm nở.

“À, nhớ ra rồi, cậu là em trai của tổng giám đốc Lương?”

“Đúng đúng đúng, nếu không phải tập đoàn Kim Hoa giúp đỡ, suýt nữa thì tôi phá sản rồi”.

Nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, Lôi Tuấn liền lúng túng.

Những người đứng xem trò vui lại không nghĩ như vậy.

Dù sao ở đây có rất nhiều người đều biết Đao Ca, cho dù không biết, nhưng với vết sẹo trên mặt, bọn họ cũng biết hắn là hoàng đế ngầm của Thiên Hoa.

Nhân vật lợi hại như vậy, đang nói chuyện với Lương Chí Hào.

Cũng đủ cho thấy Lương Chí Hào vẫn rất có bản lĩnh.

Xem ra anh Lôi này sắp gặp xui xẻo rồi!

“Đao Ca, mời anh hút thuốc”, Lương Chí Hào cúi người đưa điếu thuốc.

“Không rảnh, tránh ra”.

Mặt sẹo đẩy hắn sang một bên, nhìn trái nhìn phải, phát hiện Lôi Tuấn đang đứng phía trước đám người.

“Anh Tuấn, chuyện gì vậy?”

Mặt sẹo lập tức tiến lên, cung kính khom lưng.

“Đợi đã!”

Lôi Tuấn chỉ nói một chữ.

“Anh Tuấn?”

Lương Chí Hào lập tức đi đến, hỏi theo bản năng: “Đao Ca, vị này là?”

“Vãi, cậu họ Lương này, chắc không phải cậu chọc vào đại ca của tôi chứ?”, mặt sẹo kinh ngạc hỏi.

“Đại… đại ca?”

“Đại ca?”

Không chỉ có Lương Chí Hào ngẩn người.

Ở hiện trường tất cả những người biết mặt sẹo không ai là không kinh ngạc há hốc miệng.

“Chuyện này là sao?”

“Ông chủ của Đao Ca không phải là ông Kim sao? Người này là ai?”

“Rốt cuộc người họ Lôi này là ai?”

“Tôi thấy lai lịch của anh ta không nhỏ, xem ra cậu họ Lương này gặp rắc rối rồi”.

Đúng lúc mọi người đang bàn tán, một viên cảnh sát đại đội xuất hiện.

Ngoại trừ những người bị mặt sẹo bao vây, những người rảnh rỗi gần đó cũng được khuyên đi khỏi đây.

Liền sau đó, cảnh sát trưởng Dương Tiêu đi xuống từ một chiếc xe,

Đầu anh ta đầy mồ hôi, vội vàng xông vào vòng bao vây.

“Anh Lôi, thực sự xin lỗi, có chuyện gì vậy?”

Hiện nay Dương Tiêu rất lợi hại, trở thành cảnh sát trưởng độc lập thành Thiên Hoa, quyền lợi rất lớn.

Nhưng vừa nghe nói đại ca của tài chủ gặp rắc rối, anh ta lập tức liều mạng chạy đến.

“Đợi đã”.

Trước con mắt của tất cả mọi người, Lôi Tuấn lại ngồi xuống mặt đất.

Anh đặt Tiểu Niệm ngồi lên đùi, chơi búp bê với con gái.

Ầm!

Mọi người ở hiện trường cũng không kiềm chế được, phát ra tiếng suy đoán nghi hoặc.

Hoàng đề ngầm gọi anh là đại ca? Cũng không dám nghĩ đến thân phận của người đó nữa.

Đầu cảnh sát trưởng đầy mồ hôi, thấy anh ta vô cùng căng thẳng.

Càng quan trọng hơn là người họ Lôi đó quá ngông cuồng, đối diện với Đao Ca và Dương Tiêu, lại tiếc lời nói như vàng! Nhưng với hành động và lời nói thản nhiên của anh, Đao Ca và Dương Tiêu vốn không dám phản bác.

Lương Chí Hào lùi lại mấy bước, nhìn bà xã của mình.

“Chuyện gì vậy?”, người phụ nữ mập mạp hoảng hốt nói.

“Không biết, gặp quỷ rồi”, Lương Chí Hào căng thẳng nói.

“Mau đi thôi!”

“Em ngốc hả, còn đi được sao?”

Lương Chí Hào nhìn con gái, con gái lại chống nạnh bĩu môi, vẫn rất không hài lòng.

“Đều tại cô, chỉ biết gây họa”.

Lương Chí Hào vừa hoảng loạn vừa tức giận chỉ vào bà xã của mình mắng một tiếng.

“Anh là đồ khốn khiếp, đúng là phế vật, còn chưa ra sao đã mắng vợ?”

Người phụ nữ mập mạp trước nay luôn ngổ ngáo vốn không sợ chồng của mình.

“Mẹ kiếp, câm miệng”.

Trước mặt cảnh sát trưởng Dương Tiêu, mặt sẹo lớn tiếng mắng.

“Mặt sẹo, không được chửi tục”, Lôi Tuấn nói cũng không ngẩng đầu lên.

“Xin lỗi anh Tuấn”.

Mặt sẹo lập tức câm miệng, cung kính đứng phía sau anh.

“Xong đời rồi, đã gây tai vạ lớn thế nào chứ?”

Lương Chí Hào cảm thấy hai chân không còn sức lực, suýt ngã xuống đất.

Nhưng việc tiếp sau đó càng khiến hắn chết lặng nhìn trân trối.

Sau một hồi quát lớn.

Dưới sự hộ tống của các binh sĩ anh tuấn, sĩ quan lớn nhất thành phố Thiên Hoa, tổng chỉ huy sở tác chiến Diệp Nam Thiên đến.

Diệp Nam Thiên thường xuyên lên tivi, những người dân bình thường gần như không có ai là không biết ông ta.

Ông ta đến, thực sự nghiêm trọng rồi!

Không có tiếng kêu kinh hãi, tất cả những người đứng xem trò vui đều dồn lại phía sau theo bản năng.

Bọn họ sợ chuốc họa vào thân, lại vừa trừng mở to mắt, sợ bỏ lỡ điều gì…

“Anh Lôi, anh không sao chứ?”

Dưới con mắt của mọi người, sĩ quan lớn nhất Thiên Hoa cung kính hỏi Lôi Tuấn.

“Chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tôi thấy phiền lắm rồi, không muốn sau này lại xảy ra lần nữa”.

Một câu nói bình thản của Lôi Tuấn, Diệp Nam Thiên liền hiểu ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận