Khu cửa hàng trang sức có khá nhiều khách hàng.
Ba người phụ nữ Giang Tiểu Dao dứt khoát không vội mua.
Bọn họ đi theo phía sau Lôi Tuấn và Lôi Song.
Bọn họ khịt mũi, nóng lòng đợi xem Lôi Tuấn bị bẽ mặt.
Trong lòng ba người bọn họ đã xác định, Lôi Tuấn mua đồng hồ vốn chỉ là việc ngoài ý muốn, anh không thể nào giàu có như vậy, mua chiếc đồng hồ đã là giới hạn rồi.
Nhưng bốn cô gái kỳ lạ đó lại lặng lẽ theo phía sau.
Lôi Tuấn đi, bọn họ liền đi theo.
Lôi Tuấn dừng lại, bọn họ cũng đứng im bất động…
“Song Nhi, tin anh đi, hôm nay em cứ ngắm thoải mái, thích thì chúng ta mua”.
Lôi Tuấn xách túi hộ Lôi Song, vẻ mặt thản nhiên nói.
“Anh, anh thực sự phát tài rồi?”, Lôi Song vẫn mang thái độ nghi ngờ.
“Em không cần quan tâm, năm đó em đưa hết tiền của em cho anh, cũng chính vì số tiền đó, anh mới có thể sống tiếp, cho nên sau này tất cả những gì anh cho em đều là em đáng được có”.
Lôi Tuấn nói xong, lại quay đầu trừng mắt với Giang Tiểu Dao.
“Xí, tiếp tục giả bộ”.
Giang Tiểu Dao không biết thể diện là thứ gì.
“Anh, năm đó em chỉ đưa anh mấy trăm mà thôi…”, Lôi Song yếu ớt nói.
“Em gái ngoan của anh à!”
Lôi Tuấn kiên nhẫn nói: “Ân tình vốn không thể đo được bằng tiền, em không cần lo lắng, cho dù em mua thoải mái, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi”.
“Cảm ơn anh”.
Lôi Song cũng mặc kệ, hôm nay cô ấy cũng muốn phô trương một lần.
Cô ấy đã có anh trai, thì không sợ gì hết.
Cô ấy muốn cho người nhà họ Lôi biết, Lôi Song không phải không có ai yêu thương, Lôi Tuấn mới là người thân của cô ấy.
“Sợi dây chuyền vàng này rất đẹp, chiếc này cũng rất đẹp”.
Bọn họ đi đến quầy tủ dây chuyền, Lôi Song chỉ vào dây chuyền vàng nói.
“Sợi dây chuyền vàng này không xứng với khí chất của em”, Lôi Tuấn ở một bên cười nói.
“Ồ, được!”
Lôi Song nghĩ rằng Lôi Tuấn không muốn mua, đang định rời khỏi.
“Thật thú vị, không muốn mua thì thôi đi, cái gì mà không xứng? Chỗ chúng tôi là công nghệ thủ công bậc thầy, không chỉ giá trị bản thân vàng, mà tất cả đều là thương hiệu nổi tiếng đấy”.
Nhân viên bán hàng trong quầy nghe thấy Lôi Tuấn nói như vậy, lập tức không vui.
“Xin lỗi cô, tôi không có ý đó”.
Lôi Tuấn tự biết mình lỡ miệng, lập tức cười xin lỗi.
“Ha ha ha ha…”
Giang Tiểu Dao đi theo phía sau, hưng phấn cười nói: “Xem đi, nhanh như vậy đã lộ ra đuôi hồ ly rồi, cũng phải, một tên nhà quê như cậu ta, có thể biết cao cấp là gì sao?”
“Đúng thế, nghèo kiết chứ gì!”, chị dâu cả khinh thường nói.
“Theo tôi thấy ấy à, mau tháo chiếc đồng hồ đó ra đi, nếu không lúc về sẽ khóc đấy”.
Là chị dâu của Lôi Song, cô ta vốn không nhẫn nhịn được, Lôi Song còn nỡ tiêu tiền hơn cô ta.
“Song Nhi, em thích sợi dây chuyền này sao?”
Lôi Tuấn hơi bất đắc dĩ, hỏi Song Nhi.
“Tạm… tạm được!”, Lôi Song yếu ớt trả lời.
“Vậy em thích sợi dây nào?”, Lôi Tuấn lại hỏi.
“Đều… đều được”.
Lúc này, Lôi Song đã hoa mắt, cô ấy nhìn sợi dây nào cũng đều thích.
“Cô này, cô họ gì?”
Bỗng nhiên Lôi Tuấn hỏi nhân viên bán hàng vừa mới nói.
“Tôi họ Lý, làm sao?”, nữ nhân viên bán hàng nóng nảy nói.
“Xin chào cô Lý, để thể hiện sự hối lỗi của tôi, dây chuyền nữ trong tủ này, từ đây… đến đây…”
Lôi Tuấn chỉ một điểm bên trái, sau đó vòng đến cuối phía bên phải.
“Anh có ý gì?”, cô Lý thấy kỳ lạ hỏi.
“Đều đóng gói lại hết”, Lôi Tuấn vẫn cười nói.
“Anh… anh nói cái gì?”, cô Lý hỏi lại lần nữa.
“Tôi nói là cả hàng dây chuyền mà tôi vừa mới chỉ, đóng gói lại hết cho tôi”.
Lôi Tuấn nói xong, gật đầu chắc chắn với cô Lý.
“Không phải chứ… trời ơi!”
Cô Lý kinh hãi ôm miệng, vẫn không dám tin hỏi: “Thưa anh, anh chắc chắn lấy hết chứ? Ở đây có hơn mấy chục sợi dây, ít nhất cũng tám trăm ngàn!”
“Tôi chắc chắn, tôi mua hết”.
“Anh chắc chắn mua hết?”
“Tôi chắc chắn!”
Lôi Tuấn quay đầu nói với Xuân Hân: “Lại đây, thanh toán”.
“Rõ!”
Xuân Hân lập tức đi đến, tiện tay rút ra một tấm thẻ, đập trước mặt cô Lý.
“Cô có ý gì?”, cô Lý hỏi.
“Quẹt thẻ, nếu trong này không đủ, chỗ tôi vẫn còn”.
Xuân Hân không có khái niệm về tiền, lại lấy ra một đống thẻ từ trong ví.
“Ôi… trời… ơi!”
Cô Lý cũng không kiềm chế được kinh ngạc thất thanh kêu lên.
Vì tấm thẻ đầu tiên đó là thẻ đen tín dụng VIP, là nhân viên bán hàng của quầy vàng, cô Lý cũng hiểu nhiều biết rộng, nhưng loại thẻ đen không giới hạn này, cô ta cũng chưa từng thấy mấy lần.
Ào ào ào…
Lập tức, tất cả nhân viên bán hàng đều đi đến.
Bọn họ chỉ vào tấm thẻ ánh lấp lánh ánh vàng, tất cả đều thể hiện vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Trời ơi!”
Cuối cùng Giang Tiểu Dao phía sau không kiềm được kêu lên.
“Mẹ nhỏ, không phải tôi nằm mơ chứ?”, chị dâu cả kinh hãi kêu lên.
“Tấm thẻ đó… là thẻ đen VIP? Còn cả những thẻ đó… đều là thẻ đại gia?”
Chị dâu thứ hai càng kích động, đột nhiên cô ta trở mặt, ánh mắt nhìn Lôi Tuần đầy si mê.
“Đừng ngây ra nữa, tính tiền đi!”, Xuân Hân mặt không biểu cảm nói.
“Được, được, mau mau mau… đóng túi giúp tôi”.
Cô Lý lập tức lấy ra máy tính tiền, những nhân viên bán hàng lập tức bắt đầu đóng gói.
Bon họ bận rộn một hồi, đã thu hút vô số khách đến xem.
Nhưng giá trị của một hàng sợi dây chuyền mà Lôi Tuấn chỉ còn cao hơn cô Lý dự tính rất nhiều.
“Anh, đừng chơi nữa, anh điên rồi sao?”
Cuối cùng Lôi Song không nhịn được, kéo cánh tay của Lôi Tuấn nói.
“Em gái, bây giờ em tin rồi chứ, anh ngả bài nhé, anh là đại gia”.
“Nhưng chỗ này cũng nhiều quá, sao mà mang theo được?”
“Có mang hay không cũng không sao, vui là được”.
Ánh mắt Lôi Tuần nhìn Lôi Song tràn đầy yêu thương.
“Ting!”
“Thanh toán thành công, tổng cộng một triệu sáu trăm năm bảy ngàn bốn trăm hai mười hai đồng!”
“Thưa cô, thẻ của cô!”
Cô Lý tính tiền xong, đưa thẻ đen cho Xuân Hân bằng hai tay.
“Anh Tuấn, cầm sợi dây nào?”, Xuân Hân hỏi Lôi Tuấn.
“Sợi này đi!”
Lôi Tuấn tiện tay rút ra một sợi dây chuyền và đeo lên cổ của Lôi Song.
“Đẹp không?”, Lôi Song hỏi theo bản năng.
“Bình thường, anh đã nói rồi, dây chuyền vàng không xứng với khí chất của em”.
Lôi Tuấn nói câu này xong, cố ý mà như vô tình nhìn cô Lý.
“Anh nói đúng, với khí chất của cô đây, phỉ thúy mới là thích hợp nhất”.
Lúc này, cô Lý đã trở thành quán quân bán hàng của cả cửa hàng, đương nhiên cô ta phải thuận theo khách hàng rồi.
“Tiếp theo…”
Xuân Hân liên tục ném từng túi từng túi dây chuyên được đóng gói xong cho ba cô gái phía sau.
Vẻ mặt của Hạ Vũ, Thu Thực và Đông Duyệt đều rất bình tĩnh.
Sau khi bọn họ đón lấy túi trang sức, tùy ý ném vào trong túi lớn.
Lôi Tuấn tiện tay tóm lấy hai túi dây chuyền.
“Tặng cho chị, còn cả chị…”
Anh không hề báo trước, lần lượt ném cho chị dâu cả một túi, lại ném cho chị dâu thứ hai một túi.
“Việc này…”
“Tôi…”
Hai chị dâu quay sang nhìn nhau, lập tức kinh ngạc nhảy lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!