Chỉ trong một ngày.
Khuôn mặt của Lôi Tuấn tràn ngập trên khoảnh khắc Wechat.
Đương nhiên chuyện như này không tránh được nhà họ Lôi.
Lại thêm một tràng kể lể của Giang Tiểu Dao, lúc này, cả nhà họ Lôi đang đợi ở phòng khách.
Hai chị dâu túi lớn túi nhỏ, vừa đi vào cửa liền ngẩn người.
Lôi Tuấn dẫn Lôi Song cười hi hi vào cửa đã phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm anh.
“Em mệt rồi, ngồi xuống trước đi”.
Lôi Tuấn không hề quan tâm, bảo Lôi Song ngồi xuống.
Hai chị dâu cũng mau chóng tìm chỗ ngồi.
Không ai lên tiếng.
Nhưng người trong phòng vẫn đang nhìn Lôi Tuấn, bọn họ muốn nhìn thấu anh, nhưng lại nhìn không thấu?
“Cháu trai, nghe nói hôm nay cậu chi tiêu quá tay? Cậu rất giàu sao?”
Người đầu tiên lên tiếng là bác cả Lôi Thần ngồi trên xe lăn.
“À ha ha, tôi có chút tiền”, Lôi Tuấn bình tĩnh nói.
“Cậu có bao nhiêu tiền? Tôi nghe nói chỉ một ngày, cậu đã tiêu hết hơn mười triệu?”
“Cuối cùng còn mua một chiếc xe dã ngoại cao cấp”.
Lôi Thần vừa nói xong, chị dâu cả lại bổ sung thêm một câu.
“Ấy…”
Lôi Tuấn lắc đầu, cười nói: “Tiêu nhiều vậy sao? Tiêu thì tiêu thôi, dù sao cũng không tiêu cho người ngoài, đều là người nhà mình mà!”
“Đúng đúng đúng, người nhà mình”.
“Đúng thế đúng thế, he he he…”
Hai chị dâu tranh nhau nói, đương nhiên bọn họ hy vọng trở thành người một nhà với đại gia.
“Hai người câm miệng”.
Bác cả Lôi Thần nói: “Cháu còn trẻ không hiểu, mặc dù có chút tiền cũng không thể hoang phí như vậy, nếu không, đến lúc cần dùng gấp, đi vay tiền rất khó”.
“Vay tiền? Mười triệu thôi mà, không… đến nỗi chứ!”
Lôi Tuấn nói vô cùng nhẹ nhàng, còn bất giác nhún vai.
“Soạt…”
Tất cả mọi người trong phòng đều không nhịn được than một tiếng.
Bọn họ gặp nhiều người giàu rồi, nhưng Lôi Tuấn đã mất tích nhiều năm như vậy, bỗng nhiên một mình khiêm tốn về nhà họ Lôi, vốn nghĩ rằng anh rất sa sút, nhưng biểu hiện hôm nay lại khiến người ta kinh ngạc rớt cả con ngươi?
Nhìn dáng vẻ của anh không giống như đang giả bộ.
Tại sao anh có nhiều tiền như vậy? Hoặc là… rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền?
“Haiz… Tóm lại là còn trẻ, không nói nữa”.
Bác cả Lôi Thần không hài lòng với thái độ ngạo mạn của Lôi Tuấn, bỏ đi trước.
“Tuấn à!”
Gia chủ Lôi Long thấy con gái của mình được coi là bảo bối, cũng không rõ là vui hay buồn.
Ông ta châm một điếu thuốc, nói với Lôi Tuấn: “Bỏ qua những cái khác không nhắc, tôi cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc cậu có bao nhiêu tiền?”
“Tôi cũng không rõ”.
Lôi Tuấn cũng châm điếu thuốc.
“Thái độ gì vậy, cậu đang đùa tôi sao?”, Lôi Tuấn nói với giọng bất mãn.
“Tôi không lừa ông, con người tôi rất ít quản việc tiền nong, tiền bạc mấy năm nay kiếm được, hiện tại đều do thuộc hạ của tôi quản lý”, Lôi Tuấn cười giải thích.
“Đúng thế, chú hai, anh ta không quản tiền”, chị dâu cả lập tức nói.
“Bố ơi, tiền của anh ấy là do bốn cô gái xinh đẹp quản lý”, chị dâu thứ hai cũng giải thích nói.
“Cô gái xinh đẹp, lại còn bốn người?”
Lôi Long kinh ngạc hỏi: “Cậu có bốn thuộc hạ nữ? Còn quản tiền của cậu?”
“Bọn họ đều là binh sĩ trước đây của tôi, theo tôi xuất ngũ”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.
“Việc này…”
Lôi Long biết nhiều hiểu rộng, nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt!
“Chú ba à!”
Anh cả Lôi Ngạo Phong đứng lên nói: “Giàu có là chuyện tốt, tạm thời tôi cũng không hỏi chú tiền từ đâu ra? Nhưng tôi là anh cả, cũng khuyên chú đừng quá phô trương, tiền của chú… hoàn toàn có thể giúp gia đình, hiện tại nhà họ Lôi đang cần tiền mà!”
Anh cả Lôi Ngạo Phong là quản lý cấp cao của phủ tổng thống, nói chuyện luôn ra vẻ cao cao tại thượng.
“Tôi phô trương sao?”
Lôi Tuấn không vui với giọng điệu của anh cả, bèn nói: “Một ngày tiêu mười triệu đã là phô trương rồi? Không đến nỗi chứ! Huống hồ tôi chỉ tiêu chút tiền, không đáng nhắc đến so với nhà họ Lôi”.
“Việc này… cũng đúng!”
Lôi Ngạo Phong bị chọc giận, nhưng lại không có lý do để đáp trả.
Thân phận thì thân phận, nhưng cũng không thể ép người ta bỏ tiền giúp nhà họ Lôi chứ?
Chuyện nhà họ Lôi có lỗi với Lôi Tuấn, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Chỉ là không ai muốn thừa nhận mà thôi.
Huống hồ Lôi Ngạo Phong tuyệt đối không muốn thừa nhận, nhà họ Lôi không giàu có bằng Lôi Tuấn anh.
Như vậy quá mất mặt!
“Chú phải luyện võ công nhiều thêm, lúc nào chú tăng đến năm sao, tôi giúp chú tìm một công việc”.
Lôi Ngạo Phong không có được lợi ích nói xong câu tự cho rằng rất lợi hại, rồi ngẩng đầu đi ra ngoài.
“Tuấn, hay là tôi sắp xếp cho cậu một vị trí ở công ty của tôi, làm việc vặt cũng được!”
Là chủ một gia đình, Lôi Long vẫn vững vàng nói.
“Hay là thôi đi, tôi chỉ biết đánh trận, không hứng thú với việc vặt”.
Điều này là Lôi Tuấn không nói dối.
Rộng lớn như thành phố Thiên Hoa, anh cũng không quản, bây giờ cũng tuyệt đối sẽ không làm việc giúp nhà họ Lôi, huống hồ còn là việc vặt, nếu người nói không phải là bác hai, thì sớm đã bị anh đá bay rồi.
“Cái đồ không có chí tiến thủ”, Lôi Long hơi tức giận nói.
“Tôi có chí tiến thủ hay không, liên quan gì đến ông?”, Lôi Tuấn đột nhiên ngẩng đầu nói.
“Cậu… thật hỗn xược”.
Lôi Long tức giận nói: “Nhà họ Lôi có lòng tốt cho cậu ở lại, sao cậu dám ăn nói với tôi như vậy? Nếu không phải nể tình quan hệ máu mủ, tôi tuyệt đối không tha cho cậu”.
“Vậy sao? Bác hai của tôi!”
Lôi Tuấn đứng lên nói: “Nếu không phải năm đó ông lấy con đàn bà đê tiện này, tôi có đến nỗi bị đuổi ra khỏi nhà không? Nếu không phải cô ta giở thủ đoạn, bố của tôi có đến nỗi chết ở Nam Thành không? Nếu không phải các người không lưu tình, mẹ kiếp, tôi có cần chịu nhiều khổ cực như vậy không?”
“Còn nói ông cho tôi ở lại? Một ngày tôi tiêu hơn mười triệu, còn cần ông cho ở lại?”
“Con gái ruột của ông ở trong nhà này, cũng không có địa vị bằng người ngoài? Tôi nói ông Lôi Long này, ông làm bố thế nào vậy? Ông ở đây ra vẻ với tôi, ông xứng không? Tôi khinh…”
Cuối cùng Lôi Tuấn bùng phát, không khách sáo nói ra một tràng ấm ức trong bụng.
Anh dứt lời, cả người Lôi Long đều ngẩn ra sửng sốt.
Trước nay ông ta cường mạnh, ở nhà họ Lôi nói một thì không phải hai, chưa từng bị người ta trách mắng như vậy.
Nhưng lời nói của Lôi Tuấn, từng câu đều như đâm vào tim.
Ông ta muốn phản bác, muốn nổi nóng, nhưng không thể thuyết phục được sự khiển trách trong lòng.
“Bảo nó cút ra ngoài”.
Giang Tiểu Dao biết rõ không chiếm được lợi gì từ Lôi Tuấn, cuối cùng lộ ra bộ mặt độc ác, lớn tiếng nói: “Ông xã, đuổi ngay tên khốn này đi, cậu ta là sao chổi, năm đó nếu không phải cậu ta, nhà họ Lôi cũng sẽ không lụi bại, đều là họa cậu ta gây ra”.
“Mẹ nhà cô”.
Lôi Tuấn càng không khách sáo với Giang Tiểu Dao.
“Mẹ kiếp, cô là cái thá gì? Một con đàn bà đê tiện, gả vào nhà họ Lôi với tư tưởng trà xanh đầy một bụng, cô thực sự coi mình là chủ nhân hả? Tôi nói cho cô biết một cách rõ ràng, bây giờ tôi muốn tiền có tiền, muốn người có người, giết cô dễ như trở bàn tay, muốn chết thì cô nói thêm một câu”.
Đây là lời cay nghiệt.
Sau khi Lôi Tuấn nói xong, tất cả mọi người đều mở to đôi mắt.
“Anh, anh đừng tức giận!”
Lôi Song ở một bên hoảng sợ kéo tay của Lôi Tuấn.
“Phù…”
Lôi Tuấn thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Anh không sao, mười năm rồi, cuối cùng cũng xả ra, nhưng vẫn chưa hết, anh tin không lâu nữa, nhà họ Lôi sẽ quỳ cầu xin anh trở về”.
“Anh muốn đi?”, Lôi Song vội hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!