"Cái đệch..."
Tất nhiên là Tiêu Bằng Khôn sẽ không khiêm tốn.
Đội vệ sĩ của hắn lập tức bao vây chiếc sô pha mà Lôi Tuấn đang ngồi.
Tiêu Bằng Khôn ăn mặc hoa hòe hoa sói, đi tới vị trí đối diện với Lôi Tuấn, quát lên thật to.
"Cậu Khôn, ý gì đây hả?"
Mặc dù cậu hai Lôi Ngạo Nghiệp cũng là một tay ăn chơi, nhưng anh ta không có thái độ tốt đẹp gì với kẻ địch sống còn của mình.
"Ái chà, cậu hai nhà họ Lôi đấy à? Mẹ kiếp, khôn hồn thì ngậm miệng lại, hôm nay ông đây không rảnh để ý tới mày!"
Tiêu Bằng Khôn cực kỳ ngang ngược, trực tiếp mở miệng mắng chửi.
Hắn hoàn toàn không coi Lôi Ngạo Nghiệp ra gì, mà là nhìn Lôi Tuấn với vẻ mặt hứng thú.
"Hôm qua tao còn không nhìn ra, vừa rồi mới biết, là mày thật hả?"
Sở dĩ Tiêu Bằng Khôn xuất hiện là vì có người trong đám con ông cháu cha ở đây báo tin cho hắn.
"Không phải, đây đây..."
Tiêu Bằng Khôn vô cùng kích động, lắc đầu nói: "Con bà nó, chẳng phải mày mất tích sao? Sao tự nhiên lại trở về? Tao nghe nói là mày nhiều tiền lắm, ha ha ha ha... Khoe của, đại gia? Ha ha ha ha..."
Tiêu Bằng Khôn thực sự khinh thường Lôi Tuấn.
Hắn tự tin tuyệt đối, bất kể Lôi Tuấn có nhiều tiền đến mấy thì cũng không thể bằng nhà họ Tiêu được.
Bị Tiêu Bằng Khôn trào phúng một tràng trước mặt mọi người, từ đầu đến cuối, Lôi Tuấn vẫn không nói một lời.
Anh châm một điếu thuốc, hai chân vắt chéo, ra hiệu cho Tiêu Bằng Khôn nói tiếp.
"Cái đệch, được đấy nhỉ!"
Tiêu Bằng Khôn không hề tém tém lại, mà còn đắc ý hơn: "Năm đó, chỉ vì An Thanh mà mày không được về nhà, bây giờ ngồi ở đây vững quá nhỉ? Tao nói này người anh em, có phải đầu óc mày có vấn đề không? Trong mắt tao, An Thanh còn không bằng cái rắm nữa!"
"Bớt chém đi, chẳng phải mày cũng không có được đấy thôi?", Lôi Ngạo Nghiệp không nhịn được, nói.
"Đệch, đấy là vì cô ta chạy nhanh. Bây giờ cô ta mà trở về thì quỳ xuống dưới chân tao ngay thôi!"
"Thôi đi, những kẻ quỳ xuống dưới chân mày toàn là loại đê tiện thôi".
"Cậu hai này, có phải mày chán sống rồi hay không mà dám ăn nói với tao như thế?"
Tiêu Bằng Khôn là cậu công tử số một thủ đô, Lôi Ngạo Nghiệp chẳng là gì với hắn.
Lôi Ngạo Nghiệp cũng không biết mình bị lên cơn gì, hôm nay anh ta rất muốn nói đỡ cho Lôi Tuấn.
"Gì đây, muốn đánh nhau à?"
Tuy rằng Lôi Ngạo Nghiệp không chịu làm việc tử tế, nhưng bởi vì thiên phú đến từ huyết thống nên vẫn đạt tới bốn sao.
Nếu đánh nhau thật, Tiêu Bằng Khôn thật sự không phải đối thủ của anh ta, tiếc rằng Tiêu Bằng Khôn chẳng cần đích thân ra tay, bởi vì người cùi nhất trong đội vệ sĩ của hắn cũng là bốn sao.
"Người đâu! Xách ra ngoài đánh gãy chân cho tao!"
Tiêu Bằng Khôn chưa bao giờ chịu thua kém người khác, cuối cùng cũng nổi giận.
"Khoan đã!"
Rốt cuộc Lôi Tuấn cũng mở miệng. Anh mỉm cười nói: "Anh hai, ngồi xuống đi. Chỉ với mấy câu vừa rồi của anh, chúng ta vẫn là anh em, chuyện còn lại để em xử lý".
"Chú ba, đừng lỗ mãng!"
Sau khi ngồi xuống, Lôi Ngạo Nghiệp nhắc nhở Lôi Tuấn.
Dù sao hiện giờ nhà họ Lôi cũng đang cạnh tranh thương nghiệp với nhà họ Tiêu, chưa đến lúc dùng đến vũ lực.
"Yên tâm, chỉ dựa vào hắn ấy hả... Mẹ kiếp!"
Vừa nói, Lôi Tuấn vừa nhổ nước miếng về phía Tiêu Bằng Khôn.
"Tao... Con mẹ mày!"
Tiêu Bằng Khôn ngạc nhiên, bày ra vẻ mặt lố lăng: "Thằng ranh, mày điên rồi ư? Tưởng mày có mấy đồng tiền rách nát thì có thể huênh hoang ở thủ đô hả? Tao nói cho mày biết, năm đó mày bị tao giẫm đạp dưới chân, bây giờ tao cũng có thể nghiền chết mày. Trong mắt tao, mày còn không bằng rác rưởi nữa!"
"Tiêu Bằng Khôn, đừng có quá đáng!", Lôi Ngạo Nghiệp lại lên tiếng.
"Tao quá đáng ấy hả?"
Tiêu Bằng Khôn sửng sốt, sau đó cười nói: "À đúng, thời thế thay đổi rồi. Chi bằng thế này đi, hai đứa chúng mày quỳ xuống gọi tao là ông, hôm nay tao đảm bảo sẽ không làm khó chúng mày, nếu không..."
"Nếu không thì sao?", Lôi Tuấn cười lạnh hỏi.
"Nếu không, tao dám chắc là chúng mày không thấy được mặt trời ngày mai đâu".
Dứt lời, Tiêu Bằng Khôn tựa vào lan can, vẻ mặt ngạo mạn, ngông cuồng hết sức.
"Tao muốn thử xem", Lôi Tuấn vẫn cười nói.
"Chà, bây giờ mới phát hiện ra, Song Nhi đã lớn thế rồi cơ à?"
Như thể phát hiện ra châu lục mới, Tiêu Bằng Khôn lại tới gần, trơ tráo quan sát Lôi Song, xoa cằm nói: "Thế này đi Lôi Tuấn, bảo em mày đi theo tao, tao có thể tha mạng cho mày, dù sao tao cũng chưa muốn mày chết nhanh như thế".
Lôi Tuấn không nói gì.
Anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Bằng Khôn, khóe môi nhếch lên, dựa vào sô pha.
"Thôi thế là hết, sợ rồi!"
"Biết sợ là được, nếu không thì không đi được thật đấy".
"Cậu Khôn mà phát cáu thật thì Lôi Tuấn tuổi gì đòi chịu được".
"Haizz, may mà không hợp tác với nhà họ Lôi".
Đám con nhà giàu gần đó xúm lại thì thầm to nhỏ với nhau.
Những người này tiếp xúc với nhà họ Lôi chỉ đơn giản là vì muốn kiếm chác lợi ích.
Khi phát hiện ra Giang Tiểu Dao còn không có quà, bọn họ lập tức làm bạn với Lôi Tuấn.
Phát hiện ra cậu Khôn sắp nổi giận, bọn họ cho rằng Lôi Tuấn sợ.
Lũ người này căn bản chẳng ra gì cả, không chỉ ăn uống không trả tiền, bây giờ còn đứng xem kịch vui say sưa, không một ai đứng ra nói đỡ cho nhà họ Lôi.
Sự xuất hiện của Tiêu Bằng Khôn làm ảnh hưởng đến cả quán bar. Tiết mục nhảy múa và âm nhạc đã dừng lại, vô số người chen nhau tới, muốn xem cậu Khôn sẽ ra oai như thế nào.
Vấn đề mấu chốt hơn nữa là đa phần mọi người đều nhận ra Lôi Tuấn.
Vòng vo mãi, hóa ra đại gia hot xình xịch trên mạng ngày hôm qua là tình địch của cậu Khôn mười năm trước.
Vụ lùm xùm lớn như thế này, sao lại không hóng được cơ chứ!
"Nhường đường, nhường đường".
"Làm phiền tránh đường..."
Đột nhiên, đám đông nhốn nháo hết cả lên. Một người đàn ông vạm vỡ dẫn bốn cô gái xinh đẹp chen vào.
Năm người ấy chẳng thèm nhìn đám vệ sĩ gần đó, và có vẻ như cũng không để ý tới Tiêu Bằng Khôn ở đối diện, mà chỉ bình tĩnh đứng sau lưng Lôi Tuấn.
"Kinh nhỉ, còn dẫn người tới nữa cơ à? Ha ha ha ha..."
Thấy thế, Tiêu Bằng Khôn cười như điên, sau đó khom người ôm bụng nói: "Lôi Tuấn ơi là Lôi Tuấn, mày giống thằng hề thật đấy. Chỉ mấy người này mà đòi đối phó tao ấy hả? Nhưng mà bốn cô em này được đấy, tao lại đổi ý rồi".
Hắn cẩn thận quan sát bốn cô gái Niên Hoa, sau đó hài lòng gật đầu.
"Lôi Tuấn, tao cho mày ba sự lựa chọn. Thứ nhất, mày quỳ xuống gọi tao là ông. Thứ hai, để em gái mày đi theo tao. Thứ ba ấy à, bốn cô em xinh đẹp này cũng miễn cưỡng chấp nhận được, chẳng qua tao sẽ hơi vất vả chút thôi".
Nói xong, Tiêu Bằng Khôn bày ra vẻ mặt dâm dê đê tiện.
"Haizz... Đúng là chó không sửa được cái tật đớp cứt", Lôi Tuấn thản nhiên nói.
"Mày nói gì hả?", Tiêu Bằng Khôn quát lên.
"Tao nói mày không sửa được cái tật đớp cứt".
Lôi Tuấn vứt mẩu thuốc đi, nhếch môi nói: "Vốn tao không định động tới mày, nhưng mày đã tự mò tới rồi, nếu tao không làm gì thì hình như cũng không ổn cho lắm. Mặt sẹo..."
"Mẹ kiếp, cỡ mày mà cũng được gọi là cậu Khôn à?"
Mặt sẹo lập tức đi qua sô pha, chỉ vào mũi Tiêu Bằng Khôn và hỏi.
"Con mẹ mày!"
Tiêu Bằng Khôn giật nảy mình, vô thức lùi lại hai bước, hỏi: "Mày là thằng nào?"
"Tao là ông mày".
Mặt sẹo rảo bước về phía trước, thẳng tay tung ra một đấm.
Tiêu Bằng Khôn chẳng bao giờ chịu luyện công, chẳng khác nào một quả hồng mềm. Hắn còn chưa tới ba sao, làm sao có thể chịu nổi một đấm của mặt sẹo.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!