"Đù, làm cái quái gì vậy?"
Hàn Khiếu không hiểu ra sao, Nam Thiên Vương xả một loạt hỏa lực xong rồi rút lui?
"Tướng quân Hàn, tôi cảm thấy tình hình chiến đấu đã rõ ràng lắm rồi", phó chỉ huy hoảng sợ nói.
"Chuyện là sao?", Hàn Khiếu hỏi.
"Hiển nhiên là Nam Thiên Vương hoàn toàn có thể đánh bại chúng ta, nhưng anh ta không làm thế, có lẽ mục tiêu của anh ta không phải là chúng ta. Mau thông báo với phủ tổng thống đi!"
"Tất cả đều tại nhà họ Tiêu mà ra", Hàn Khiếu bực bội nói.
Phó chỉ huy nói không sai.
Nam Thiên Vương mới tấn công một lần, còn chưa phát động tổng tiến công, vậy mà quân đội bảo vệ thành phố đã không ngóc đầu lên được rồi.
Nếu người ta mà đánh thật thì khác nào nghiền chết một con kiến.
Mặc dù Hàn Khiếu không muốn chút nào, nhưng anh ta vẫn phải thừa nhận rằng mình không phải là đối thủ của Nam Thiên Vương.
...
Trụ sở của sở tác chiến.
"Báo cáo!"
"Nói mau..."
"Báo cáo trưởng quan, tướng quân Hàn ở cửa nam báo tin, hỏa lực của Thiên Vương Thần Điện quá mạnh, thậm chí còn dùng đến cả xe tăng, quân ta khó mà ngăn cản được. Nhưng đối phương không phát động tổng tiến công, mà là rút lui khi đang chiếm ưu thế tuyệt đối".
"Nhìn đi, nhìn đi, người ta căn bản không muốn đối địch với chúng ta".
Trưởng quan thứ hai tức điên lên, trợn mắt lườm Tiêu Hải Phong.
Tiêu Hải Phong lại càng phẫn nộ hơn.
Hắn ta không thể ngờ được rằng hỏa lực của Thiên Vương Thần Điện lại mạnh đến thế.
Lại còn dùng đến cả xe tăng nữa!
Chắc chắn là Nam Thiên Vương đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Anh ta dám đánh, vậy thì cũng dám vào thành, nhưng vì sao anh ta lại rút lui?
"Hải Phong, mau ra lệnh rút quân đi, Thiên Vương Thần Điện không chọc vào được đâu".
"Cậu bỏ qua cho nhà họ Lôi, có lẽ chuyện này vẫn còn đường cứu vãn".
Trưởng quan thứ ba, thứ tư nóng lòng như lửa đốt, nhưng vẫn phải kiên nhẫn khuyên bảo.
"Mẹ kiếp, tôi không phục, không rút quân!", Tiêu Hải Phong điên thật rồi.
"Không, anh nhất định phải rút!"
Lính truyền tin vừa đi thì Lôi Ngạo Phong tới.
"Lôi Ngạo Phong?", Tiêu Hải Phong vô thức nói.
"Không sai, là tôi!"
Lôi Ngạo Phong mặc quân trang, ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Ra ngoài ngay, anh không có tư cách tham dự cuộc họp ở cấp bậc này", Tiêu Hải Phong không hề khách khí.
"Sai rồi, chẳng bao lâu nữa anh mới là người không có tư cách".
Được Lôi Tuấn cổ vũ, trông Lôi Ngạo Phong cũng ra dáng tướng quân hơn hẳn.
"Lôi Ngạo Phong, cậu... có chuyện gì hả?", trưởng quan thứ hai hỏi.
"Mọi người, xin hãy nghe tôi nói".
Lôi Ngạo Phong không hề e ngại, bình tĩnh nói: "Chắc hẳn mọi người cũng biết Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện đang ở nhà họ Lôi rồi nhỉ? Tôi nhận lệnh hất cẳng Tiêu Hải Phong, sau đó đảm nhiệm chức vị trưởng quan thứ năm".
"Cái gì? Ha ha ha..."
Tiêu Hải Phong nhảy ngược lên, lớn tiếng mắng: "Mẹ kiếp, anh là cái thá gì mà đòi xứng với cái chức này?"
"Tôi có xứng hay không, anh sẽ biết ngay thôi", Lôi Ngạo Phong tự tin ra mặt.
"Điện Chủ đang ở nhà cậu thật sao?"
"Rốt cuộc Điện Chủ là ai?"
"Trưởng quan Lôi, tôi không hiểu ý cậu lắm. Với cấp bậc của cậu, cho dù bãi chức Tiêu Hải Phong thì cũng không tới lượt cậu lên làm trưởng quan thứ năm đâu".
Trưởng quan thứ hai - người có chức vụ cao nhất ở đây ngạc nhiên hỏi.
"Các vị trưởng quan, nghe tôi nói thêm vài câu nữa".
Lôi Ngạo Phong mỉm cười, tiếp tục nói: "Vấn đề bây giờ không còn là ân oán giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Lôi nữa rồi. Thiên Vương Thần Điện đang nhắm tới nhà họ Tiêu, nguyên nhân là vì tội lỗi mà nhà họ Tiêu gây ra ở Tây Vực, cùng với ân oán cá nhân giữa nhà họ Tiêu và Điện Chủ".
"Vớ vẩn, tôi có ân oán cá nhân gì với hắn?", Tiêu Hải Phong lập tức phản bác.
"Tiêu Hải Phong ơi là Tiêu Hải Phong".
Lôi Ngạo Phong lại lên tiếng: "Những chuyện mà nhà họ Tiêu làm sớm muộn gì cũng bị phanh phui thôi, bây giờ anh nói gì cũng vô ích. Thiên Lang đang xâm phạm Nam Vực, cần Thiên Vương Thần Điện chi viện khẩn cấp. Lúc này, quân của Nam Thiên Vương đang ở ngoài thành, bảo vệ nhà họ Tiêu hay là bảo vệ thủ đô, chắc không cần tôi nói nhiều đâu nhỉ?"
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Trưởng quan thứ hai, thứ ba, thứ tư đều nhìn Tiêu Hải Phong với vẻ mặt suy tư.
Rất hiển nhiên, Lôi Ngạo Phong nói không sai, Thiên Vương Thần Điện cũng không chỉ làm màu mà thôi.
Nam Vực đang cần viện binh khẩn cấp, cầu cứu với Thiên Vương Thần Điện là cách đơn giản nhất và tốt nhất.
Giờ phút này, Nam Thiên Vương dẫn quân tới thủ đô, có thể đánh vào bất cứ lúc nào.
Nếu phủ tổng thống bảo vệ nhà họ Tiêu thì cũng có nghĩa là đối địch với Thiên Vương Thần Điện.
"Các người dám!"
Tiêu Hải Phong hiểu rằng lúc này không ai về phe mình cả.
"Tiêu Hải Phong!"
Trưởng quan thứ hai đứng lên, lạnh lùng nói: "Chúng ta đã làm việc cùng nhau nhiều năm, tôi cũng đánh giá cao năng lực của cậu, vậy nên tôi khuyên cậu một lần cuối cùng, bây giờ cậu ăn năn nhận sai, có lẽ vẫn còn kịp".
"Hải Phong, nhận thua đi thôi".
"Tiêu Hải Phong, cậu đừng hồ đồ nữa".
Trưởng quan thứ ba, thứ tư cũng đứng lên nói.
"Được, được lắm!"
Tiêu Hải Phong cũng đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các người đều về phe Thiên Vương Thần Điện, vậy thì tôi chỉ có thể đánh cược lần cuối. Bây giờ tôi sẽ triệu tập toàn bộ binh lực, tiêu diệt nhà họ Lôi trước, sau đó sẽ đánh về phủ tổng thống. Kể từ nay, thủ đô sẽ đổi sang họ Tiêu".
Hắn ta vừa dứt lời, ba vị trưởng quan đều giật mình.
Tiêu Hải Phong nói những lời này, rõ ràng là muốn làm phản mà.
"Ha ha ha..."
Lôi Ngạo Phong chẳng hề bận tâm, thản nhiên cười nói: "Mọi người, lúc tôi tới đây, Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện bảo tôi gửi lời tới mọi người. Đầu tiên, tôi nhất định phải lên làm trưởng quan thứ năm. Thứ hai, nếu nhà họ Tiêu không sụp đổ, Nam Thiên Vương sẽ không rút quân. Lúc cần thiết, những Thiên Vương khác cũng sẽ tới chi viện".
Lôi Ngạo Phong đã thêm mắm thêm muối vào một chút.
Anh ta nhấn mạnh vị trí của mình, đồng thời lôi cả những Thiên Vương khác ra.
Ba vị quan chức nhìn Lôi Ngạo Phong.
Trông thấy dáng vẻ chắc chắn của anh ta, bọn họ lại lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Hải Phong...
"A a..."
Tiêu Hải Phong gầm lên, rút súng ra bắn.
Cùng lúc ấy, tất cả trưởng quan trong phòng họp đều giơ súng lên.
Những người ở đây đều là cao thủ bảy sao, chẳng qua Tiêu Hải Phong khá trẻ, có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn đôi chút thôi.
Những năm qua, Lôi Ngạo Phong cũng không ngừng rèn luyện.
Nếu chỉ có một mình anh ta thì có lẽ còn không bắt được Tiêu Hải Phong, nhưng có thêm ba trưởng quan cao cấp, dù rằng bọn họ hơi lớn tuổi, nhưng hợp sứ để đối phó với một người thì vẫn ổn thỏa.
Một loạt tiếng súng vang lên...
Chẳng mấy chốc, mọi người đã bắn hết đạn.
Tiêu Hải Phong gào thét điên cuồng, nhảy lên trên mặt bàn.
Bốn trưởng quan đồng thời lao về phía hắn ta...
Tiêu Hải Phong phát điên, sức mạnh khá là kinh khủng.
Năm cao thủ bảy sao đánh nhau, luồng khí mạnh đến mức cả căn phòng cứ rung bần bật.
Đồ đạc bay tán loạn.
Tiếng gào thét, chửi rủa vang lên không dứt...
Ai có thể ngờ được rằng Điện Chủ Lôi Tuấn của Thiên Vương Thần Điện chỉ nói mấy câu mà đã khiến các trưởng quan trong phủ tổng thống Hoa Hạ chém giết lẫn nhau rồi, chỉ ngoại trừ trưởng quan thứ nhất.
Ấy vậy mà Lôi Tuấn lại làm được thật.
Một tiếng vang nặng nề vọng ra, sau đó là tiếng hét thảm thiết.
Một thanh đao đâm vào người Tiêu Hải Phong, sau đó là đến đao thứ hai...
Lôi Ngạo Phong, người có sức chiến đấu khá mạnh ở đây rút đao chĩa thẳng về phía Tiêu Hải Phong.
Tiêu Hải Phong máu me khắp người, bị trưởng quan thứ ba, thứ tư khống chế chặt chẽ.
Hắn ta không cam lòng, phẫn nộ gầm rú.
"Vì sao, vì sao? Rốt cuộc là ai muốn đối phó với nhà họ Tiêu? Là ai..."
"Ha ha ha..."
Lôi Ngạo Phong nói với vẻ mặt và giọng nói lạnh lùng: "Tiêu Hải Phong, mười năm rồi... Nhà họ Tiêu các người làm bao chuyện xấu xa, đến lúc gặp báo ứng rồi! Chẳng phải mày muốn biết ai đang đối phó với mày sao? Nghe cho kỹ đây..."
Lôi Ngạo Phong nắm chặt thanh đao, hít sâu một hơi.
"Tiêu Hải Phong, em ba Lôi Tuấn của tao gửi lời hỏi thăm tới mày".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!