Bốn mắt nhìn nhau!
Người đàn ông rất hiếu kỳ?
Người phụ nữ lại cười!
“Hạ U Nguyệt…”
Không biết tại sao Lôi Tuấn thuận miệng gọi ra một cái tên.
“Ha, hi hi…”
Người phụ nữ áo đen bật cười ra tiếng, cơ thể lắc lư, cười nói: “Không hổ là điện chủ của Thiên Vương Thần Điện, quả nhiên khác người, anh lại có thể đoán ra được tên của tôi?”
“Chắc không phải cô tên là Hạ U Nguyệt thật chứ?”, Lôi Tuấn thấy kỳ lạ hỏi.
“Không sai, đúng thế!”
Hạ U Nguyệt thẳng người, thản nhiên nói: “Lôi Tuấn, anh muốn giết tôi không?”
“Cô đánh thương ba người anh em của tôi, đương nhiên tôi phải giết cô, nhưng tôi muốn biết, rốt cuộc cô là ai? Tại sao muốn tập kích tôi, tại sao nhận ra tôi?”
“Có lẽ anh không nhớ tôi, nhưng anh nợ tôi”, Hạ U Nguyệt cười nói.
“Tôi nợ cô?”
Lôi Tuấn ngẩng cao đầu nói: “Ngoại trừ người nhà của tôi, tôi tự nhận không nợ bất kỳ ai!”
“Vậy sao?”
Hạ U Nguyệt bước lên trước hai bước, đứng sát gần vách núi.
“Tám năm trước, tôi cản một viên đạn thay anh, nhưng anh lại lấy oán trả ơn, hừ!”
Giọng nói của cô ta không có thù hận, nhưng lại có vẻ bất mãn rõ ràng.
“Chặn viên đạn cho tôi? Tại sao tôi không có ấn tượng?”
Lôi Tuấn thực sự rất hiếu kỳ, anh thực sự không nghĩ ra rốt cuộc đã từng gặp người phụ nữ này hay chưa?
“Thôi bỏ đi, cũng là tôi tình nguyện”.
Hạ U Nguyệt lại ngẩng cao đầu nói: “Nhưng anh hủy diệt một nhà tù của tôi, là anh không đúng, phải biết rằng nhà tù đó là nguồn kinh tế của nhà họ Hạ tôi”.
“Hả?”
Toàn thân Lôi Tuấn chấn động!
“Nhà tù tư nhân trong rừng cây đã từng nhốt tôi là của cô?”
“Cuối cùng anh cũng nhớ ra rồi!”
Hạ U Nguyệt oán trách nói: “Hừ, không phải tôi muốn nhốt anh, là năm đó anh em của anh phản bội anh, anh đi thì đi đi, lại còn san bằng nhà tù của tôi, còn dám nói anh không nợ tôi?”
“Rốt cuộc cô là ai?”, Lôi Tuấn bất lực hỏi.
“Tôi không muốn đối đầu với anh, nhưng anh lại nhằm vào tôi hết lần này đến lần khác…”
“Dừng dừng dừng, cô nói rõ ràng cho tôi”.
Lôi Tuấn tức đến bật cười, lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp, rốt cuộc tôi nợ cô chỗ nào?”
“Hủy diệt nhà tù, là anh nợ tôi. Tiêu diệt nhà họ Tiêu, anh lại nợ tôi”.
“Ồ…”
Lôi Tuấn hiểu rồi!
Cuối cùng anh châm điếu thuốc, cười nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, cô vẫn luôn ủng hộ phía sau nhà họ Tiêu? Nói như vậy, Thiên Minh Điện ở Tây Vực cũng là cô giở trò quỷ?”
“Anh sai rồi!”
Hạ U Nguyệt tự tin nói: “Tôi là người tốt, trước nay chưa từng muốn hại người, tôi chỉ cần tiền mà thôi, chỉ đáng tiếc nhìn nhầm nhà họ Tiêu, những kẻ ngông cuồng đó vốn là những kẻ vô dụng”.
“Cô nói xong chưa?”, Lôi Tuấn cười hỏi.
“Nói xong rồi thì làm sao?”, Hạ U Nguyệt ngẩng đầu nói.
“Nói xong rồi thì có thể đi chết rồi”.
Lôi Tuấn ngậm điếu thuốc, đi đến bên vách núi.
“Không, anh sẽ không giết tôi”.
Hạ U Nguyệt rất nghiêm túc nói: “Anh nợ tôi là sự thực, huống hồ trước đó ở nhà họ Tiêu, tôi không ra tay giết người của anh, tôi chỉ trả thù anh mà thôi, vì anh nợ tôi tiền”.
“Tôi không nợ cô, vãi!”
Lôi Tuấn lại bị chọc tức cười, người phụ nữ này thật kỳ lạ.
Nhưng có một điều cô ta nói đúng.
Với năng lực của cô ta, nếu không phải hạ thủ lưu tình, mặt sẹo và hai vị tướng lĩnh có lẽ sẽ không sống được.
Nhưng như vậy thì có thể chắc chắn một người nào đó nợ cô ta sao?
“Này, Lôi Tuấn, anh nghe đây”.
Hạ U Nguyệt lớn tiếng nói: “Tôi biết tôi không đánh lại được anh, nhưng tôi cũng biết, anh thực sự sẽ không giết tôi, đừng đuổi theo nữa, vì không lâu nữa chúng ta sẽ gặp nhau, tôi sẽ cho anh cơ hội”.
Hạ U Nguyệt nói xong câu kỳ lạ này, bóng người cô ta vụt đi, biến mất trên đỉnh núi.
Lôi Tuấn ngồi xuống!
Ba mươi mét mà thôi, anh hoàn toàn có thể vượt qua.
Hạ U Nguyệt là Thiên Hồn tám sao.
Nhưng Lôi Tuấn anh lại là Thiên Thần tu luyện cả hồn và võ!
Muốn giết cô ta, chắc chắn được.
Nhưng anh lại do dự, dường như đối phương nói đúng, anh vẫn không đủ lý do để giết cô ta.
Nhà tù đó thực sự cũng không làm gì anh, năm đó là Lôi Tuấn anh không muốn đi mà thôi.
Đã hủy nhà tù của người ta, lại tiêu diệt nhà họ Tiêu.
Tuy tất cả không phải cố ý nhằm vào người phụ nữ đó, nhưng người ta tổn thất nghiêm trọng, đánh thương mấy thuộc hạ của anh, thì buộc phải chết sao?
Lôi Tuấn cười, lắc đầu.
Đột nhiên anh phát hiện cùng với tuổi tác tăng lên, bản thân suy nghĩ vấn đề cũng khác.
Thôi bỏ đi, cho cô ta một cơ hội.
Nếu gặp lại còn dám đánh thương người của anh, thì đó thực sự là có lỗi!
Hạ U Nguyệt đi rồi.
Lôi Tuấn ngồi bên vách núi đến trời sáng mới trở về thành phố một cách thần không biết quỷ không hay.
Hạ Đô thủ đô, bầu trời cũng thay đổi!
Trong một đêm, Lôi Ngạo Phong phái ra nhiều người xóa đi tất cả dấu vết của sự chết chóc.
Nhà họ Tiêu huy hoàng nhiều năm cũng bị xóa sổ!
Vết thương của mặt sẹo khá nặng, nhưng không chí mạng.
Hổ Soái và Lang Soái xử lý đơn giản vết thương, cả đêm đi cùng Nam Thiên Vương về Nam Vực.
Nhà họ Tiêu không còn, nhà họ Lôi cũng chuyển nhà chúc mừng.
Lôi Tuấn vì báo đại thù cho nhà họ Lôi, lại khiến nhà họ Lôi từ gia tộc hàng thứ hai vượt lên gia tộc hàng đầu.
Lôi Ngạo Phong trở thành trưởng quan thứ năm, và nắm trong tay lực lượng cảnh sát của thành phố.
Nhà họ Lôi huy hoàng từ đây!
...
Khi Lôi Tuấn đi vào nhà họ Lôi lần nữa.
Tất cả mọi người nhà họ Lôi, bao gồm Lôi Chấn ngồi trên xe lăn cũng lần lượt quỳ xuống.
Mười năm rồi, Lôi Tuấn anh không còn hận.
Nhưng anh cũng không đến dìu họ đứng lên, chỉ xua tay, lắc đầu.
“Song Nhi, em đi theo anh không?”, Lôi Tuấn hỏi Lôi Song.
“Anh, em muốn đi, em muốn chăm sóc Đao Ca”.
Thời gian này mặt sẹo vẫn luôn bảo vệ Lôi Song, vì vậy quan hệ của hai người rất tốt.
Mặt sẹo bị thương, Lôi Song đau lòng, sớm quyết định theo Lôi Tuấn rời khỏi đây.
Vì Lôi Song vốn không muốn ở lại nhà họ Lôi.
“Được, anh đưa em về Thiên Hoa”, Lôi Tuấn cười nói.
“Lôi Tuấn à, cậu muốn đi sao?”
Bác cả được người khác dìu đỡ lên ngồi vào xe lăn, rơi nước mắt hỏi.
“Cháu trai, cậu không thể ở lại nhà họ Lôi sao?”, bác hai Lôi Long tiến lên nói.
“Chú ba, không đi có được không?”, Lôi Ngạo Nghiệp nói.
“Đúng thế, chú ba…”
“Cả nhà đều không muốn cậu đi”.
Hai chị dâu tiến lên, chân thành khẩn cầu Lôi Tuấn có thể ở lại.
Duy chỉ có Lôi Ngạo Phong không nói gì.
Anh ta nhìn ra với thân phận địa vị của Lôi Tuấn, tuyệt đối không thể ở lại nhà họ Lôi.
Anh giúp nhà họ Lôi lần này cũng là vì tình máu mủ mà thôi, thuận theo tình người thôi!
“Đừng ai nói nữa”.
Lôi Tuấn đứng lên, nói với Lôi Song: “Những chuyện giữa tôi và nhà họ Lôi đều đã qua rồi, từ nay cho đến ít nhất mười năm nữa, nhà họ Lôi sẽ không gặp phải rắc rối gì, tôi nên về nhà rồi, vợ con tôi còn đang đợi tôi, hy vọng mọi người… tự thu xếp ổn thỏa cho bản thân!”
Không đợi người khác lên tiếng, Lôi Tuấn đưa theo Lôi Song rời đi.
“Chú ba chú ba…”
Lôi Ngạo Phong lập tức đuổi theo, vội vàng nói: “Chiến sự Nam Vực nguy cấp, ý của phủ tổng thống là bảo anh xin chú một lần, giá cả ấy mà… cho cái giá tình thân đi!”
“Ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười nói: “Tôi sẽ đi Nam Vực, nhưng tôi phải về Thiên Hoa trước, anh em của tôi đều liều cả tính mạng, tiền chỉ là một phần, dù sao tôi và anh… đều là người Hoa Hạ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!