Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Điện chủ khải hoàn trở về!

Thành phố Thiên Hoa liền náo động.

Cổng thành mở rộng…

Các đại lão các cấp, những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh không ai không vội vàng đi theo ra ngoài thành.

Hai chiếc trực thăng hạ cánh vững vàng.

Tất cả mọi người đều đi đến, chào hỏi hỏi thăm các kiểu…

Lôi Tuấn chỉ mỉm cười gật đầu.

Sau khi anh trò chuyện với mấy ngươi đứng đầu, trực tiếp đưa người của mình đi theo Kim Bưu đến đảo Hồ Tâm.

Thành phố này đã ổn định.

Lôi Tuấn từ chối lời mời dự tiệc của mọi người, bây giờ anh chỉ muốn về nhà.

Hiện tại, Hứa Phương Hoa, Tiểu Niệm và em vợ Hứa Nhã Y đều đã chuyển lên đảo.

Thân phận của Lôi Tuấn đã bị lộ, nếu đã không che giấu nữa thì lên đảo là an toàn nhất.

Anh lập tức sắp xếp bác sĩ cho mặt sẹo, Lôi Song thực sự đi theo chăm sóc.

Lôi Tuấn rất vui mừng.

Hình như em gái của mình có tình cảm với tên lưu manh hung thần đó…

“Bố ơi, bố ơi…”

Tiểu Niệm giống như con bướm, nhanh chóng lao đến.

“Ôi cục cưng của bố!”

Lôi Tuấn bế cô bé lên, hôn lên má cô bé.

“Đau đau…”, Tiểu Niệm cười lớn né tránh.

Vì hai ngày nay Lôi Tuấn chưa cạo râu, đâm vào khiến khuôn mặt con gái cưng đỏ cả lên.

“Có nhớ bố không?”

“Nhớ ạ, ngày nào cũng nhớ”.

“Đúng là con gái ngoan của bố”.

“Bố ơi… lần này bố về có đi nữa không?”, cô bé yếu ớt hỏi.

“Việc này…”

Lôi Tuấn cười, nói: “Tạm thời bố không đi, chỉ là bố hơi bận, nhưng bố bảo đảm, bất kể đi đâu, đều sẽ nhớ Tiểu Niệm, có được không”.

“Được ạ!”

Tiểu Niệm lớn hơn một chút, càng ngày càng không dễ lừa rồi!

“Ông xã, có bị thương không?”

Cuối cùng đến lượt Hứa Phương Hoa, cô hỏi với khuôn mặt si mê và lo lắng.

“Ông xã em uy phong như vậy, sẽ không bị thương”.

Lôi Tuấn ôm Hứa Phương Hoa, cũng không ngại người khác, hôn lên má của cô.

“Vậy thì tốt, anh Kim kể một số chuyện, em vẫn luôn lo lắng thay cho anh”.

Hứa Phương Hoa lau nước bọt trên mặt, hơi xấu hổ nói.

“Cậu lại nói linh tinh gì vậy?”

Lôi Tuấn quay đầu, nói với Kim Bưu đang nhìn trời ở một bên.

“Đâu có?”

Kim Bưu lập tức cười trừ nói: “Phu nhân thật không đơn giản, tiến bộ đặc biệt nhanh, hiện nay đa số tiền tài của chúng ta đều do phu nhân quản lý, cho nên có vài việc ngẫu nhiên tôi cũng sẽ nói”.

“Được rồi, coi như cậu làm đúng”, Lôi Tuấn cười nói.

“Ông xã, không thể trách anh Kim, anh ta là cấp trên của em”, Hứa Phương Hoa cười nói.

“Đúng thế, em đúng là giỏi rồi, dám nói anh rồi?”

“Em đâu dám!”

“Ôi trời hai người đừng lằng nhằng nữa, phiền chết đi được!”

Em vợ Hứa Nhã Y chu môi đi đến, cười nói: “Anh rể, hình như anh lại đẹp trai rồi!”

“Còn cần phải nói? Em thế nào, có bạn trai chưa?”, Lôi Tuấn cười hỏi.

“Em chưa có”.

“Lên đại học không có bạn trai sẽ không hoàn hảo”.

“Em không đâu!”

Hứa Nhã Y cười ngốc nghếch, lại nói: “Anh rể, thực sự nằm mơ cũng không ngờ thì ra anh là nhân vật lớn siêu cấp siêu cấp, em cũng không dám nói với các bạn học những chuyện này, sẽ không có ai tin”.

“Em tin là được rồi, đi thôi, cả nhà đi ăn cơm”, Lôi Tuấn đề nghị nói.

“Đi ăn cơm thôi…”, Tiểu Niệm vui vẻ hô lên.

Về Thiên Hoa ba ngày.

Lôi Tuấn không quan tâm những chuyện khác, chơi hết mình với người nhà ba ngày.

Đối với anh, tiền chỉ là con số, muốn tiêu thế nào thì tiêu thế đó…”

Nhưng người nhà của anh đều không nỡ lãng phí.

Huống hồ tất cả những nhân vật có máu mặt thành phố này đều nhận ra anh Kim Thiên này.

Vì vậy ba ngày này rất vui, không gặp rắc rối gì.

Lôi Tuấn chơi rất vui vẻ.

Nhưng Lôi Ngạo Phong ở thủ đô gọi đến mấy lần trong một ngày.

Cầu xin, khuyên giải các loại, thậm chí bắt đầu tự báo giá, còn không ngừng tăng giá!

Lôi Tuấn biết, anh không thể không đến Nam Vực.

Vì vậy buổi tối ngày thứ ba, anh vỗ về an ủi người nhà xong rồi đi vào trạm giám sát của đảo Hồ Tâm.

“Kim Bưu, hiện tại nhà họ An thế nào?”

Đột nhiên Lôi Tuấn nghĩ đến, về mấy ngày rồi chưa gặp An Thanh.

“Ông An chuyên tâm nghiên cứu, không thích bị làm phiền! Còn cô An Thanh…”

“Cô ta làm sao?”, Lôi Tuấn lập tức hỏi.

“Thành quả nghiên cứu của cô ấy đã được sản xuất, mượn tôi mấy người, rồi đến Tây Vực chi viện rồi”.

Kim Bưu nói xong câu này, yếu ớt nhìn Lôi Tuấn.

“Có thể nhìn ra cô ấy là người tốt, nhưng có thể bảo đảm an toàn không?”, Lôi Tuấn hỏi.

“Anh Tuấn yên tâm, đã tiêu diệt Thiên Minh Điện, Tây Vực không có chuyện lớn gì, huống hồ Tây Thiên Vương Âu Dương Sát đích thân đi cùng cô An, chắc chắn sẽ không có chuyện gì”.

“Nào, kết nối với Tây Thiên Vương cho tôi”, Lôi Tuấn nói với nhân viên giám sát.

“Rõ!”

Một nữ thuộc hạ nhanh chóng kết nối.

Màn hình video sáng lên, lộ ra khuôn mặt như cá chết của Âu Dương Sát.

“Âu Dương Sát, anh thật to gan, dám đào góc tường của tôi?”

Hai người vừa đối mặt, Lôi Tuấn đã cười quái dị trách móc.

“Điện chủ, chuyện gì vậy?”, Âu Dương Sát thộn mặt!

“Anh biết rõ An Thanh là mối tình đầu của tôi, anh còn gần gũi với cô ấy như vậy? Âu Dương Sát, không phải anh đào góc tường thì là gì?”, Lôi Tuấn vẫn cười quái dị.

“Điện chủ, tôi bị oan, tôi chỉ bảo vệ cô ấy, tôi không làm gì hết!”

“Vô dụng, chẳng là gì hết”.

“Hả? Điện chủ, rốt cuộc anh có ý gì?”

Âu Dương Sát càng lúc càng hoang mang, đường đường Tây Thiên Vương, hoảng loạn như trẻ con.

“Đúng là đồ ngốc!”

Lôi Tuấn bất lực cười nói: “An Thanh là cô gái tốt, hiếm có cô ấy có ý với anh, anh phải nắm bắt đấy, nhân khoảng thời gian bên nhau, việc nên làm cứ mạnh dạn làm, cơ hội hiếm có!”

“Điện chủ à, anh Tuấn à, rốt cuộc tôi phải làm gì?”, Âu Dương Sát cao giọng nói.

“Mẹ kiếp thích làm gì thì làm!”, Lôi Tuấn tức sắp chết.

“Điện chủ Lôi, sao anh lại nói tục?”

Bóng người vụt lên, lộ ra khuôn mặt cười quái dị của An Thanh.

“Vãi, cô cũng có mặt à, xin lỗi xin lỗi”, Lôi Tuấn lập tức cười nói.

“Anh bảo Âu Dương Sát làm gì?”, An Thanh hiếu kỳ hỏi.

“Làm… thôi, chúc hai người hạnh phúc, tạm biệt!”

Lôi Tuấn nói xong câu này lập tức bảo thuộc hạ tắt tín hiệu.

“Đúng là một đôi quái thai”.

Anh châm một điếu thuốc, cười rồi dặn dò: “Kết nối với Hồ Thiên Vương Bắc Vực”.

“Rõ!”, thuộc hạ tiếp tục thao tác.

Khuôn mặt của Hồ Mị Nhi nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.

“Anh Tuấn, xem ra tinh thần anh rất tốt mà”, Hồ Mị Nhi cười đùa nói.

“Mị Nhi, vết thương của cô thế nào rồi”, Lôi Tuấn hỏi.

“Khỏi từ lâu rồi, đại điện chủ của tôi, anh không sao chứ?”, Hồ Mị Nhi hỏi lại.

“Tôi rất ổn, sắp đến Nam Vực”.

“Anh Tuấn, có cần tôi đi cùng anh không?”

“Thôi, cô vừa hồi phục, từ Bắc đến Nam thực sự không ổn”.

“Anh Tuấn, nhớ phải cẩn thận, tôi đi làm việc đây!”

Hồ Mị Nhi nói xong lại tắt tín hiệu trước một bước.

Lôi Tuấn lắc đầu…

Rất nhanh.

Theo dặn dò, đã kết nối với Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong.

“Điện chủ, có gì dặn dò?”

Hình ảnh của Lý Lăng Phong đang lóe động, có tiếng gió và tiếng nước.

“Đại ca tốt của tôi, anh đang làm gì?”, Lôi Tuấn cười ha ha hỏi.

“Có một đám hải tặc không có mắt vượt tuyến của tôi, tôi đang đuổi theo, tăng tốc tăng tốc…”, giọng nói của Lý Lăng Phong hùng hậu, hình như đang ngồi tọa trấn chỉ huy.

“Đại ca, anh đã ba mươi lăm tuổi rồi, chuyện nhỏ này không cần đích thân làm chứ?”, Lôi Tuấn cười nói.

Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong ớn tuổi nhất trong tứ đại Thiên Vương, cũng là đại ca của Lôi Tuấn.

“Không được, tôi rảnh đến toàn thân đau nhức, nổ súng… đánh cho tôi…”

“Được rồi, anh bận việc đi!”

“Điện chủ, anh nói cái gì?”

“Tôi nói không có gì…”

Lôi Tuấn hô một tiếng với video, tắt tín hiệu lần nữa.

“Ha ha ha ha…”

Kim Bưu ở một bên cười lúng túng.

Vãi, hình như các Thiên Vương đều rất bận!”

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận