Đoàn tụ tạm thời lại chia cách lần nữa.
Không oán trách, không tiễn đưa, vì mỗi người đều hiểu!
Lôi Tuấn anh có mấy trăm ngàn binh sĩ, mặc dù anh chán ghét chém giết, nhưng đối mặt với ngoại địch anh cũng không thể thoái thác.
Có tiền hay không chỉ là một lý do từ chối.
Không bảo vệ được gia đình lớn, làm sao gia đình nhỏ được bình yên…
Trên trực thăng, sắc mặt Lôi Tuấn lạnh lùng.
Hiện tại bên ngoài biên giới, những thành phố thị trấn nhỏ đều bị tổn hại nghiêm trọng, khói báo động khắp nơi.
Giữa Hoa Hạ và rừng cây có vô số thành phố phức tạp hỗn loạn.
Ở đây có người của tất cả các nước, bọn họ mất đi sự bảo vệ của nước mình, chỉ có thể trốn chạy khắp nơi, cuối cùng lựa chọn một nơi tương đối an toàn để định cư, ví dụ như nơi này đã ổn định rất nhiều năm.
Nhưng đột nhiên chiến tranh lại bắt đầu xảy ra!
Trực thăng hạ cánh giữa Hoa Hạ và rừng cây, đây là một quân doanh, quân doanh của Hoa Hạ.
Tướng quân bảo vệ thành Hình Hạo Cường đích thân chạy ra đón.
Người đi cùng không phải là ai khác, chính là Nam Thiên Vương Cao Cương, còn có ba soái lĩnh thuộc hạ của anh ta…
“Cao Cương, bái kiến điện chủ!”
“Phi Long”.
“Hắc Hổ”.
“Hôi Lang”.
“Bái kiến điện chủ…”
Cao Cương cùng với ba soái lĩnh đồng loạt quỳ một chân xuống đất.
Cho dù quan hệ cá nhân của bọn họ rất tốt, nhưng trước chiến sự cũng phải thực hiện nghi lễ tiêu chuẩn.
Bình thường bọn họ có thể tùy ý, nhưng khi có mặt các binh sĩ thì chắc chắn là cấp trên cấp dưới.
Đây chính là Thiên Vương Thần Điện.
“Đứng lên nói chuyện”, Lôi Tuấn vung tay nói.
“Tuân lệnh!”
Cao Cương lập tức dẫn đội đứng lên.
Lập tức bốn cô gái Niên Hoa quay lưng với Lôi Tuấn, mặt hướng về phía Đông Tây Nam Bắc.
Đây là bốn cô gái duy nhất được Lôi Tuấn đưa đến chinh chiến lần này.
Nhiệm vụ của bọn họ không phải là đánh trận, mà là bảo vệ sự an toàn của điện chủ.
Mặc dù ở đây là trận địa quân đội bạn, nhưng cũng phải tăng cường phòng bị.
“Điện chủ à, tôi nhớ chết mất”, Cao Cương ngẩng đầu lớn tiếng nói.
“Không phải mấy ngày trước chúng ta còn gặp nhau sao!”, Lôi Tuấn cười nói.
“Hả? Anh nói…”
Cao Cương nói với vẻ mặt quái dị: “Tối hôm tôi rút binh, anh đuổi theo cô gái đó như một trận gió vậy, điện chủ đại nhân của tôi à, anh còn không thèm nhìn tôi một cái sao? Ha ha ha ha…”
“Ha ha… vì anh quá xấu”, Lôi Tuấn cười nói.
Điện chủ và Thiên Vương nói đùa đơn giản, bầu không khí ở hiện trường không đến nỗi quá căng thẳng!
“Hắc Hổ, Hôi Lang, vết thương của hai người thế nào rồi?”, Lôi Tuấn nghiêm túc hỏi.
“Thưa điện chủ, không vấn đề gì”, Hắc Hổ lập tức trả lời.
“Thưa điện chủ, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tác chiến”, Hôi Lang vỗ ngực nói.
“Tốt, không hổ là soái lĩnh của Nam Thiên Vương”.
Lôi Tuấn suy nghĩ nói: “Tôi suy đoán, Thiên Hồn tám sao tuyệt thế đó có lẽ là người nước Thiên Lang, chỉ là hành động của cô ta rất kỳ lạ, có rất nhiều chuyện tôi không hiểu! Nhưng mọi người yên tâm, để tôi gặp cô ta lần nữa, nếu là kẻ địch, chắc chắn tôi sẽ hạ gục cô ta”.
“Tám sao?”
“Lợi hại!”
Hổ Soái và Lang Soái cảm khái nói.
“Điện chủ, Nam Thiên Vương dặn dò, sự an nguy của anh do đội Phi Long phụ trách”.
Phi Long xếp hàng đầu thuộc hạ của Nam Thiên Vương là một người cao gầy, cơ mặt góc cạnh rõ ràng, cũng đã đột phá bảy sao, ánh mắt sắc bén, lộ ra kinh nghiệm tác chiến và sự từng trải.
“Phi Long, không cần lo cho tôi”.
Lôi Tuấn mỉm cười nói: “Tôi đến đánh trận, còn các anh phải lên trận giết địch, so với những người khổ nạn ngoại vực Hoa Hạ, Lôi Tuấn tôi không là gì, huống hồ tôi có nhóm Niên Hoa bảo vệ”.
“Rõ, Phi Long chắc chắn anh dũng giết địch, vạn chết không từ”.
“Tốt, rất uy phong!”
Lôi Tuấn lại khen ngợi riêng hai câu.
“Điện chủ, đây là tướng quân Hình Hạo Cường bảo vệ thành phố Nam Vực.
Mấy người bọn họ hỏi thăm hồi lâu, Cao Cương mới nhớ đến giới thiệu tướng quân hộ quốc này.
Hình Hạo Cường cũng là người cao lớn, hơn bốn mươi tuổi, vô cùng già dặn giàu kinh nghiệm.
Anh ta lập tức đi lên trước, vô cùng cung kính nói: “Nghe uy danh điện chủ đã lâu, hôm nay được gặp đúng là may mắn ba đời, tôi đã nhận được lệnh, mọi việc phối hợp với điện chủ, có việc gì, anh cứ giao phó”.
“Tướng quân Hình, anh khách sáo rồi”.
Lôi Tuấn nói: “Anh là tướng quân hộ quốc, không cần cẩn trọng với tôi như vậy, huồng hồ tiếp sau đây chúng ta sẽ kề vai sát cánh, binh lính của anh vẫn do anh chỉ huy, chúng ta là đồng đội, chi viện lẫn nhau”.
“Mạt tướng hiểu, cảm ơn điện chủ”.
Tuy Hình Hạo Cường là tướng quân của Hoa Hạ, tuy thân phận cao nhất ở đây, nhưng vẫn rất cung kính.
Ở Nam Vực Hoa Hạ, tướng quân Hình có đại quân hai trăm ngàn người.
Tướng quân này rất chính trực, quản lý đội quân cũng được, nhưng anh ta lại không có lòng tin bảo vệ được Nam Thiên Môn.
Tại sao?
Bởi vì lần này nước Thiên Lang xuất binh tấn công, số lượng binh tướng vượt hơn hai trăm ngàn người.
Đầu tiên về số lượng, đã không địch được nước Thiên Lang.
Hơn nữa nơi này là khu vực rừng cây, địa hình phức tạp, kể cả là chiến xa cũng rất khó tiến hành không gặp trở ngại.
Binh tướng của nước Thiên Lang giỏi cưỡi ngựa, bắn súng lại là hàng đầu.
Vì vậy trước khi Lôi Tuấn đến, Hình Hạo Cường chỉ thủ không tấn công.
Việc này khiến binh tướng của nước Thiên Lang càng thêm hỗn xược.
Bọn chúng hoành hành càn quét vô số thành phố thị trấn, gây ra khắp nơi là xác chết, lòng người hoảng loạn…
“Vào lều trướng bàn việc!”
Lôi Tuấn hào sảng lên tiếng, đi vào trong lều trướng theo Hình Hạo Cường.
Đi cùng vào còn có mấy vị phó tướng.
“Tướng quân Hình, mời anh nói lại, hiện nay tình hình nước Thiên Lang như thế nào?”
Lôi Tuấn ngồi xuống, châm một điếu thuốc, yên lặng lắng nghe Hình Hạo Cường nói.
“Nước Thiên Lang xưa không bằng nay!”
Hình Hạo Cường suy nghĩ, chắc chắn nói: “Tám năm trước, Thiên Vương Thần Điện chiếm cứ khu vực rừng cây, vì vậy đuổi nước Thiên Lang ra khỏi rừng cây, và truy đuổi cho đến thảo nguyên”.
“Tám năm nay, nước Thiên Lang im hơi lặng tiếng, dường như không tranh giành với thế giới bên ngoài”.
“Nhưng điều chúng tôi không ngờ là con trai con gái của Quốc Vương Thiên Lang lại trở thành đại tướng quân!”
“Vương tử Hạ Bính được phong làm Lang Vương thảo nguyên, người này bảy sao, anh dũng thiện chiến, lần này người dẫn binh đến xâm phạm chính là Lang Vương thảo nguyên này”.
“Hơn nữa, Quốc Vương Thiên Lang còn có một cô con gái, tên là U Nguyệt…”
“Đợi đã, cô ta tên là gì?”, Lôi Tuấn đột nhiên hỏi.
“U Nguyệt, là em cùng cha khác mẹ với Hạ Bính, biệt hiệu là Nữ Vương Tàn Ảnh”, Hình Hạo Cường trả lời.
“Thì ra là cô ta, ha ha ha ha…”, Lôi Tuấn cười với ý sâu xa.
“Điện chủ, anh biết cô ta?”, Cao Cương ở một bên hỏi theo bản năng.
“Cao Cương, người phụ nữ đánh thương Hổ Soái và Lang Soái và có thể dễ dàng xuyên qua trận địa của anh chính là Nữ Vương Tàn Ảnh mà tướng quân Hình nói, công lực của người phụ nữ đó còn cao hơn Hạ Bính, không thể coi thường”.
“Thì ra là cô ta!”, Cao Cương lẩm bẩm nói.
“Điện chủ Lôi, anh nói Hạ U Nguyệt đó là Thiên Hồn tám sao?”, Hình Hạo Cường cau mày hỏi.
“Đúng thế, vì vậy ngay cả Nam Thiên Vương cũng không bắt được cô ta!”
“Nhưng…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!