Hạ U Nguyệt nói một mạch ra rất nhiều, cô ta hơi kích động, không quên quan sát Lôi Tuấn.
Trên mặt Lôi Tuấn không có một sự thay đổi nào.
"Cô nói tiếp đi".
Anh gẩy tàn thuốc, thản nhiên nói.
"Ngày thứ ba sau hôm tôi đưa anh về, bố tôi, cũng chính là vị vua của đất nước này, đã bị tên khốn Hạ Bính ấy xử tử! Bây giờ, nước Thiên Lang đang trong trạng thái thấp thỏm bất an. Hạ Bính điên rồi, chỉ cần không vừa ý là hắn lại giết người lung tung, cứ tiếp tục như thế thì nước Thiên Lang sẽ tiêu mất".
Dứt lời, Hạ U Nguyệt tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lôi Tuấn.
"Nói thế có nghĩa là, công chúa U Nguyệt cô thực chất chỉ là cái danh hão, hiện giờ toàn bộ nước Thiên Lang đã nằm trong sự khống chế của Hạ Bính rồi? Tòa thành nhỏ nhất này trở thành lớp bảo bọc cuối cùng của nhà họ Hạ, chưa biết chừng một ngày nào đó Hạ Bính phát điên thì sẽ san bằng tòa thành này, đúng không?"
Cuối cùng, Lôi Tuấn nghiêm túc phân tích.
"Không sai, chính là như thế. Mẹ và em trai tôi cũng ở đây, chỉ có người ở Dương Thành là sẵn sàng trung thành với tôi. Nhưng nơi này là một tòa thành nhỏ, dân cư chưa đến một trăm ngàn, cộng tất cả binh lính tướng sĩ lại còn chưa tới năm ngàn. Nếu Hạ Bính mà đánh tới, chúng tôi không thể chống chọi được".
"Hạ U Nguyệt, có một chuyện tôi không hiểu".
Lôi Tuấn dừng lại giây lát, nói: "Cô là Thiên Hồn tám sao, tôi dám chắc trong cả nước Thiên Lang không có ai là đối thủ của cô cả, sao cô không đi giết Hạ Bính?"
"Tôi chỉ có thiên phú xuất sắc thôi, chưa bao giờ giết người, cũng chưa từng thể hiện cấp bậc của mình. Nếu cấp bậc của tôi mà bị phát hiện ra thì chẳng khác nào một mối uy hiếp với Hạ Bính, hắn sẽ sẵn sàng đánh đổi tất cả để phá hủy tòa thành này, cũng sẽ không bỏ qua người nhà của tôi".
Dứt lời, Hạ U Nguyệt tuôn trào nước mắt, nhìn Lôi Tuấn với vẻ mặt mong chờ.
"Tôi hiểu".
Lôi Tuấn bĩu môi, cười quái gở: "Nhưng đây là chuyện nhà của các cô, liên quan gì tới tôi? Huống chi, nước Thiên Lang là kẻ địch của Thiên Vương Thần Điện, sao tôi lại phải giúp cô?"
"Không không không..."
Hạ U Nguyệt lập tức giải thích: "Con dân của tôi không muốn xâm phạm Hoa Hạ, chẳng qua là do Hạ Bính và đám thân tín của hắn làm loạn mà thôi. Chỉ cần anh giúp tôi đoạt lại quyền lực, tôi có thể đảm bảo sẽ không bao giờ xâm phạm Hoa Hạ nữa, đồng thời sẽ dốc hết khả năng, tặng anh vạn lượng vàng".
"Vàng là thứ tốt".
Lôi Tuấn nở nụ cười, nói: "Theo lý mà nói, chỉ cần trả tiền thì Thiên Vương Thần Điện có thể nhận mọi nhiệm vụ, nhưng đối mặt với cả một nước thì lại là chuyện khác. Huống chi, lời hứa của cô chưa đủ để làm tôi dao động, vậy nên xin lỗi, tôi phải đi!"
Nói xong những lời ấy, anh thật sự đứng lên.
"Lôi Tuấn, anh mắc nợ tôi!"
Hạ U Nguyệt lau nước mắt, dữ dằn nói: "Tám năm trước, tôi và Hạ Bính đi đằng sau đội ngũ, anh dẫn người đánh bại chúng tôi, nhưng lúc ấy, anh nằm trong đống thi thể..."
"Hử?"
Lôi Tuấn giật mình, nói: "Cô đã tận mắt chứng kiến cuộc chiến ấy".
"Đương nhiên rồi".
Hạ U Nguyệt cất cao giọng nói: "Thây chất đầy đồng, nhưng anh và đám anh em của anh lại bò ra từ đống thi thể. Kể từ giây phút ấy, tôi đã ghi nhớ anh, đồng thời..."
"Đồng thời cái gì?", Lôi Tuấn cũng lên giọng.
"Đồng thời Hạ Bính núp ở một chỗ kín đáo đã chĩa súng vào anh. Lúc hắn nổ súng, chính tôi đã dùng thân thể để đỡ đạn cho anh. Đợi đến khi hắn muốn bắn phát thứ hai thì anh đã trốn vào rừng. Cũng chính vì tôi đỡ đạn cho anh nên Hạ Bính mới thù hằn tôi".
Hạ U Nguyệt lớn tiếng hô lên những lời ấy, sau đó hít sâu mấy hơi.
Cô ta run lên vì kích động, đưa tay cởi cúc áo của mình.
"Công chúa điện hạ, xin hãy tự trọng!"
Lôi Tuấn cười gian gian, khóe môi nhếch lên.
"Không, tôi muốn cho anh xem!"
Hạ U Nguyệt rất bướng bỉnh, nhanh chóng để lộ ra bả vai trắng nõn của mình.
Vết sẹo do đạn bắn xuyên qua vô cùng rõ rệt.
"Được rồi, được rồi, tôi tin cô!"
Cuối cùng Lôi Tuấn cũng nói một cách nghiêm chỉnh, bởi vì hắn anh đã xác định được rằng cô công chúa U Nguyệt này thực sự đã đỡ một phát đạn cho mình.
...
Khi đó, Thiên Vương Thần Điện vẫn chưa mạnh như bây giờ.
Mà khi đó, quốc quân nước Thiên Lang cũng chỉ có hơn mười ngàn người.
Thiên Vương Thần Điện dùng hết toàn lực giết hơn một nửa binh lực của nước Thiên Lang, cuối cùng cũng khiến bọn họ sợ hãi lùi lại.
Lôi Tuấn và các anh em đều mệt mỏi ngã vào đống thi thể.
Lôi Tuấn nhớ, sau khi đứng lên, đúng là anh nghe thấy tiếng súng nổ thật, thậm chí còn trông thấy khói thuốc súng trong rừng, nhưng lại không thấy đạn bắn ra.
Bao năm trôi qua, thì ra người cứu mạng anh năm đó là cô công chúa sa cơ lỡ bước này.
"Cô muốn tôi giúp cô thế nào?", Lôi Tuấn cười hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!