"Cô có thể giết được hắn sao?"
"Có lẽ tôi không thể, nhưng anh... chắc chắn là có thể!"
Dứt lời, Hạ U Nguyệt ngu ngơ nhìn Lôi Tuấn.
"Thế à..."
Lôi Tuấn sờ cằm suy tư.
"Lấy công chúa của Thiên Lang, giết chết Lang Vương thảo nguyên?"
Anh lẩm bẩm một mình rồi bỗng nói với Hạ U Nguyệt: "Phải rồi công chúa điện hạ, vạn lượng vàng mà cô hứa có còn tính không?"
"Đương nhiên là có, tôi nói được thì sẽ làm được".
"Được, thế thì tôi sẽ nhận nhiệm vụ này!"
Nói xong, Lôi Tuấn nháy mắt với Hạ U Nguyệt.
Làm phò mã thời cổ đại sẽ có cảm giác thế nào?
Lôi Tuấn không biết...
Nhưng cưới cô công chúa như hoa như ngọc Thiên Hồn tám sao này nhất định sẽ thú vị lắm.
Tất nhiên là tất cả đều là giả.
Lôi Tuấn không thể biến giả thành thật được, cũng không chỉ là vì tiền.
Anh đồng ý, chủ yếu là vì hai lý do.
Thứ nhất, anh muốn giết Hạ Bính. Đó là một kẻ chuyên gây họa, không thể để hắn sống trên đời được.
Thứ hai thì coi như báo đáp ơn đỡ đạn năm đó.
Mặc dù không thể kiểm chứng được, nhưng rất ít người đi bịa ra một câu chuyện như thế.
Ít nhất thì vết đạn bắn trên người Hạ U Nguyệt là thật.
"Anh đồng ý thật hả?", Hạ U Nguyệt hưng phấn hỏi.
"Tôi luôn là người nhất ngôn cửu đỉnh".
Lôi Tuấn chau mày nói: "Nhưng có một điều tôi phải nói trước, giúp cô thì được, giết Hạ Bính cũng được, nhưng tôi đã có vợ con, cho dù cô cô dụ dỗ uy hiếp hay là quỳ xuống cầu xin, tôi cũng sẽ không lên giường với cô".
"Trời đất!"
Hạ U Nguyệt kinh ngạc há to miệng.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Lôi Tuấn, nhỏ giọng nói: "Có nằm mơ tôi cũng không ngờ Điện Chủ của Thiên Vương Thần Điện, Thiên Thần tám sao sở hữu mấy trăm ngàn siêu cao thủ lại... mặt dày như thế!"
"Công chúa điện hạ, xin hãy chú ý ngôn từ của cô", Lôi Tuấn nghiêm trang nói.
"Tôi khinh..."
Hạ U Nguyệt vỗ ngực nói: "Anh Lôi, Điện Chủ Lôi, anh cứ yên tâm tuyệt đối, Hạ U Nguyệt thề, bất kể thế nào cũng sẽ không có ý đồ xấu với anh".
"Cám ơn trời đất, tốt quá rồi!"
Lôi Tuấn cũng vỗ ngực, thở dài một hơi.
"Nhịn anh đủ lắm rồi!"
Hạ U Nguyệt đứng lên định đi, nhưng đột nhiên lại dừng bước, nói mà không quay đầu lại: "Còn một chuyện tôi phải nói với anh, một trăm ngàn quân của anh đã chặn ở biên giới phía bắc nước Thiên Lang rồi, tôi sẽ mau chóng sai người gửi tin đi, anh có muốn dặn dò gì không?"
"Để tôi nghĩ xem".
Lôi Tuấn sờ cằm, nói: "Thế thì cô nói với Nam Thiên Vương là tôi quyết định từ bỏ Thiên Vương Thần Điện, từ bỏ vợ con, không cần gì cả, ở lại đây làm phò mã".
"Tạm biệt!"
Cuối cùng, Hạ U Nguyệt tức tối bỏ đi.
...
Lúc chạng vạng tối, Thu Thực và Đông Duyệt tới.
Bọn họ cẩn thận kiểm tra vết thương của Lôi Tuấn, sau đó lau người và thay thuốc cho anh.
Đối với Lôi Tuấn, vết thương của anh không hẳn là nghiêm trọng.
Anh chỉ bị đụng ngất mà thôi.
Cơ bắp anh rắn rỏi, mảnh đạn trên người cũng không sâu, chẳng qua là bị tên Thiên Quỷ khiêng xóc nảy, trên đường còn ngã lăn mấy vòng, nặng hơn cả vết thương vốn dĩ của anh.
"Thu Thực, cô tới đây", Lôi Tuấn nhẹ giọng gọi.
"Anh Tuấn!"
Thu Thực lập tức tới gần, cung kính đứng thẳng người.
"Với công lực của cô, có thể chạy ra khỏi nước Thiên Lang được không?", Lôi Tuấn mỉm cười hỏi.
"Anh Tuấn, chắc chắn là không thành vấn đề rồi", Thu Thực tự tin nói.
"Tốt!"
Lôi Tuấn gật đầu, dặn dò rõ ràng: "Tối nay cô xuất phát, đi thông báo với Nam Thiên Vương, bảo cậu ấy lập tức rút binh, đừng uy hiếp đến nước Thiên Lang nữa. Nội bộ nước Thiên Lang hỗn loạn, muốn gạt bỏ hết mọi nỗi lo thì nhất định phải để tôi xử lý Hạ Bính".
"Tuân lệnh, tôi đi chuẩn bị ngay đây".
Thu Thực nhận lệnh, xoay người nói với Đông Duyệt: "Em nhất định phải chăm sóc tốt cho anh Tuấn đấy".
"Chị yên tâm, trừ khi em chết", Đông Duyệt nói chắc như đinh đóng cột.
"Khoan đã..."
Lôi Tuấn ngẫm nghĩ rồi nhếch môi nói: "Chi bằng thế này đi, báo với Nam Thiên Vương, nếu có thể thì bảo Tứ Đại Thiên Vương tụ tập, đồng thời tới nước Thiên Lang, chơi với tôi một ván".
"Thu Thực hiểu!"
"Đi đi, nhất định phải cẩn thận hết mức đấy".
"Tôi hiểu".
Dứt lời, Thu Thực xoay người rời đi.
Trên mặt Lôi Tuấn hiện lên vẻ kích động và nụ cười gian gian.
...
Sau khi ăn tối, Lôi Tuấn và Đông Duyệt ra khỏi tòa kiến trúc này lần đầu.
Anh quyết định ra ngoài lượn lờ, xem xét tòa thành này.
Trên đường đi, Lôi Tuấn thu hút vô số ánh nhìn.
Anh cũng nhanh chóng phát hiện ra đây là một tòa thành nhỏ, đồng thời cũng rất lạc hậu.
Dương Thành rất cổ hủ.
Nam nữ già trẻ, đa phần mọi người đều mặc đồ da thú, hoặc là áo vải rách rưới, như một cái huyện của Hoa Hạ, có cửa hàng, có quán vỉa hè, có mua có bán, rộn ràng tấp nập...
Ánh mắt của rất nhiều người đều đờ đẫn, đây là thói quen sau nhiều năm bị chèn ép.
Trên đường gần như không có binh lính gì, bởi vì năm ngàn binh lính đều đang bảo vệ cửa thành.
Dù sao, đây là tòa thành nhỏ duy nhất không bị Lang Vương Hạ Bính khống chế.
Nhưng đó cũng là do Hạ Bính có âm mưu cả, nếu không, với binh lực đang nắm giữ, hắn có thể thôn tính Dương Thành bất cứ lúc nào.
Một nhóm ăn mày kéo tới, trong đó có rất nhiều trẻ con.
Lôi Tuấn muốn cho bọn họ chút gì, nhưng trên người anh và Đông Duyệt chẳng có một đồng tiền nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!