"Được, tôi cho cậu hai mươi ngàn lính tinh nhuệ, lập tức dẫn binh tấn công Dương Thành!"
"Mạt tướng tuân lệnh!"
Sau khi nhận lệnh, Thái Lỗ dập đầu ba cái rồi bò ra ngoài cửa.
Bây giờ trong cả nước Thiên Lang chỉ còn một trăm hai mươi ngàn quân có thể đánh trận được.
Lang Vương cho Hạ Bính hai mươi ngàn quân cũng coi là nhiều nhất có thể rồi.
Tên Hạ Bính giỏi võ nhưng không mấy thông minh ấy định giữ lại một trăm ngàn quân để tấn công Thiên Vương Thần Điện nữa mà.
Chỉ là Dương Thành mà thôi, chẳng là gì với hắn hết.
"Quốc sư, bao lâu nữa thì cao thủ bên Bắc Vực mới tới?"
Sau khi Thái Lỗ đi, Lang Vương Hạ Bính bỗng nói vọng về phía một góc tối.
Một ông lão sáu mươi, bảy mươi tuổi bước ra từ góc tối ấy.
Người được gọi là quốc sư này là người Hoa!
Điều đáng ngạc nhiên nhất là trên khuôn mặt xấu xí của ông ta đeo một cặp kính râm.
Theo cách gọi của Hoa Hạ thì nhìn qua đã biết là kẻ bịp bợm.
"Lang Vương đừng nóng vội".
Quốc sư đeo kính râm mở miệng, giọng nói chói tai như tiếng vịt đực.
"Hê hê hê..."
Ông ta cười âm u một tràng rồi nói tiếp: "Người mà tôi tìm tới cho cậu toàn là cao thủ hàng đầu. Bọn họ cao to vạm vỡ, có thể lấy một địch trăm, lâu nhất cũng chỉ một ngày nữa là tới".
"Quốc sư, người bên Bắc Vực mạnh như thế thật hả?", Hạ Bính tò mò hỏi.
"Đương nhiên rồi!"
Quốc sư tự tin nói: "Bọn họ đều là dã thú, giết người không chớp mắt, ăn thịt người không nhả xương. Có sự trợ giúp của bọn họ, chuyện đánh bại Thiên Vương Thần Điện chỉ là vấn đề thời gian".
"Ha ha ha... Tốt tốt tốt!"
Có vẻ Lang Vương rất tin tưởng tên quốc sư xấu xí quái gở này.
Hắn nói với vẻ mặt hưng phấn: "Vậy thì để Thái Lỗ đi tấn công Dương Thành trước, nếu không chiếm đóng được thì chờ sát thủ Bắc Vực tới, để bọn họ đi thôn tính Dương Thành. Đợi đến khi người nhà họ Hạ chết hết, tôi sẽ đi tấn công Thiên Vương Thần Điện. Đương nhiên, gã đàn ông Hoa Hạ ấy cũng phải chết".
"Chẳng những phải chết, mà còn phải bị chém thành ngàn mảnh!"
"Ha ha ha..."
"Khà khà khà..."
Một người là Lang Vương, một người là quốc sư, nụ cười của tên nào tên nấy đều rất rùng rợn.
...
Dương Thành.
Trên cửa thành, Lôi Tuấn ngồi trên một chiếc ghế, thảnh thơi lắc lư.
"Anh Đại Tuấn, mời uống trà!"
Tướng quân Ô Ba bước tới, cung kính đưa một tách trà cho anh.
Vốn tưởng rằng người mà công chúa U Nguyệt lấy chỉ là một đại gia Hoa Hạ mà thôi, nhưng anh Đại Tuấn này lại có bản lĩnh lớn, tuy chưa từng ra tay, nhưng cấp dưới của anh lại đánh cho đại tướng Thái Lỗ phải bỏ chạy.
Người dân nước Thiên Lang hận Thái Lỗ thấu xương, nhưng hắn là thân tín của tâm phúc, còn là đại tướng hàng đầu, không ai dám động tới hắn.
Anh Đại Tuấn này vừa xuất hiện đã làm chuyện mà người khác không dám làm.
Ô Ba và đội quân bảo vệ thành hiểu, chuyện lần này sẽ dẫn đến việc đại quân tới tấn công.
Nhưng bọn họ đã nghĩ thông rồi, thay vì sống như một con chó, chẳng thà chết trận sa trường còn sướng hơn.
"Trà ngon đấy, cảm ơn tướng quân!"
Uống trà xong, Lôi Tuấn đưa cốc cho Xuân Hân ở phía sau.
"Anh Đại Tuấn, đao anh cần đây".
Tướng quân Ô Ba lại lên tiếng, vừa vung tay lên là hai người lính thở hồng hộc đi tới.
Lôi Tuấn ngồi dậy, quay đầu lại xem.
Hai người lính đó khiêng một thanh đao to đen nhánh tới.
"Trông được đấy", Lôi Tuấn cười khẽ.
"Thưa anh Đại Tuấn..."
Ô Ba giơ thanh đao lớn ấy lên bằng hai tay, nghiêm túc nói: "Nó được làm suốt đêm theo đúng yêu cầu của anh, dùng sắt đen Hàn Bằng mà chỉ Thiên Lang mới có. Thân đao dài hai mét, chuôi đao dài một mét, nặng sáu mươi cân, cực kỳ cứng và sắc bén".
"Làm tốt lắm!"
Lôi Tuấn vui vẻ, dùng một tay nắm lấy chuôi đao.
Choang một tiếng.
Thanh đao lớn với thân đao dài hai mét, chuôi đao dài một mét, tổng cộng là ba mét, nặng đến sáu mươi cân ấy... bị Lôi Tuấn giơ lên bằng một tay.
Vù... Vù...
Lôi Tuấn tiện tay quơ vài đường, phát ra hai tiếng động kinh khủng.
"A..."
"Lợi hại quá!"
Binh lính ở hai bên hô lên.
Thái Lỗ và bốn cô gái xinh đẹp đồng thời lùi về sau hai bước, bởi vì trong tay Lôi Tuấn, uy lực của thanh đao bằng sắt đen dài ba mét này quá khủng khiếp.
Hạ U Nguyệt tới.
Cô công chúa "mới lấy chồng" ấy mặc một bộ quần áo thích hợp để chiến đấu.
Hạ U Nguyệt rất đẹp, làn da ửng hồng, hai mắt có thần, mềm mại nhưng không mất đi sự cứng cỏi.
Lúc này, cô ta tết bím tóc đầy đầu, đuôi tóc buộc các dải lụa màu sắc, mang đậm sắc thái dân tộc.
Cô ta đeo cung tên, cạnh eo có một thanh đao ngắn.
Hạ U Nguyệt là công chúa, nhưng trong thời điểm một cuộc chiến sắp ập tới, cô ta còn là một chiến sĩ, đồng thời còn là một Thiên Hồn mạnh mẽ đã đột phá tám sao...
"Đẹp thật", Lôi Tuấn mỉm cười nói.
"Sao hả? Mê mẩn sắc đẹp của tôi, quyết định ở lại làm phò mã à?"
Hạ U Nguyệt đã quen với tính cách của Lôi Tuấn rồi, và cũng học được cách nói đùa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!