Đối với người dân Dương Thành, đây là thời khắc vui vẻ nhất trong bao năm qua.
Lôi Tuấn, Tứ Đại Thiên Vương và bốn cô gái Niên Hoa được vây quanh ở đống lửa chính giữa.
Tứ Đại Thiên Vương bắt đầu so tài uống rượu.
Uống vài bát rượu sữa, bọn họ cũng hưng phấn, nhảy nhót quanh đống lửa.
Tứ Đại Thiên Vương đều là người đứng đầu.
Đời này, bọn họ tồn tại là để giết người, cứu người... Trong mấy năm qua, đa phần bọn họ luôn dẫn binh đi đánh giặc, không ai hiểu cái gì gọi là cuộc sống.
Hiện nay, sự thay đổi của Lôi Tuấn cũng thay đổi bọn họ.
Tứ Đại Thiên Vương càng ngày càng bình dị và bình thường.
"Điện Chủ, uống với tôi một bát".
Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong đỏ bừng mặt, chạy tới nói.
"Được, cạn!"
Lôi Tuấn không uống rượu sữa, quơ một chai bia rồi uống một hơi hết sạch.
"Anh Tuấn, tôi nữa".
"Đương nhiên là phải có tôi rồi".
Cao Cương và Âu Dương Sát xộc tới, ầm ĩ đòi cạn chén.
"Ai cũng có phần, cạn hết!"
Hôm nay Lôi Tuấn rất vui, chỉ cần có người mời rượu là anh đều uống trước rồi mới nói tiếp.
"Ha ha ha..."
Lý Lăng Phong lớn tiếng cười nói: "Vãi thật, cảm giác này còn thích hơn cả giết người nữa".
"Anh cả, anh cũng già rồi, chi bằng tìm vợ đi".
Âu Dương Sát luôn cười gian trá, khoác vai Lý Lăng Phong, nói ra toàn mùi rượu.
"Đù, cưới vợ làm gì? Cần cái thứ ấy làm gì?"
Lý Lăng Phong chẳng thèm ngó tới, lớn tiếng gọi người rót rượu.
Để anh em họ được tận hứng, Hạ U Nguyệt đã cử người trong hoàng cung tới hầu hạ bọn họ.
"Anh cả, Âu Dương nói đúng đó, tuyệt hậu là tội lớn đấy".
Cao Cương cũng xúm tới, cùng đám Âu Dương Sát bàn tán chuyện tìm vợ cho Lý Lăng Phong.
"Cút đi, chẳng phải cậu cũng ế đấy sao, Cao Cương", Lý Lăng Phong không cam lòng cười nói.
"Tôi thì dễ thôi mà, bây giờ tìm luôn".
Cao Cương giơ cao hai tay, hô về phía đám đông: "Có cô nào chịu gả cho tôi không?"
Bầu không khí lập tức im lặng.
Các cô gái nước Thiên Lang gần đó sửng sốt giây lát, sau đó cười che mặt chạy mất.
"Vãi chưởng, con gái nhà người ta bị cậu dọa, chạy hết rồi. Phạt rượu, phạt rượu", Lý Lăng Phong hùng hổ hô lên.
"Ơ... Tức chết mất, tôi đáng sợ thế cơ à?"
Cao Cương lẩm bẩm một mình, nhưng vẫn bị ép phải uống hết một bát rượu lớn.
"Phê!"
"Đã luôn!"
"Được rồi, nhảy lên nào, các em..."
Ba Thiên Vương như ba đứa trẻ to xác, càng uống càng điên cuồng.
Dáng vẻ ấy của bọn họ khiến những người quanh đây ngẩn ngơ.
Ai cơ thể tưởng tượng được rằng ba cậu nhóc to xác điên khùng này lại là bá chủ lính đánh thuê, sở hữu mấy trăm ngàn người, từng giết vô số người?
"Anh rể, em mời anh một chén".
Tiểu hoàng tử Hạ Mãn hưng phấn tới gần, muốn uống rượu với Lôi Tuấn.
"Được, uống!"
Lôi Tuấn không từ chối, cũng chẳng để ý tới xưng hô, uống rượu mới là quan trọng.
Tiểu hoàng tử còn muốn uống nữa, nhưng lại bị mấy cô gái kéo đi nhảy múa.
Hồ Mị Nhi ở bên cạnh nhìn ba Thiên Vương đang nhảy nhót điên cuồng, nhìn dân chúng Dương Thành đang rất vui vẻ, trên mặt cô ta hiện lên nụ cười rạng rỡ mà một cô gái bình thường nên có, không còn đáng sợ nữa.
"Anh Tuấn, mời anh một chén".
Hồ Mị Nhi nâng cốc, cười nói với Lôi Tuấn.
"Tạm thời cứ nhớ cái trận đánh ấy đã, hôm khác tôi sẽ xử cô".
Lôi Tuấn trêu đùa, lại cầm một chai bia lên, uống một hơi cạn sạch.
"Anh Tuấn, anh không ở lại thật hả?", Hồ Mị Nhi lại hỏi.
"Đừng quậy nữa".
Lôi Tuấn bình tĩnh, cười nói: "Vợ con đang chờ tôi ở nhà, sao tôi lại hai lòng cho được? Thảo nguyên này rất đẹp, người cũng rất đẹp, nhưng chúng tôi không thuộc về nơi đây".
"Nhưng mà cô đó".
Lôi Tuấn đột nhiên nói: "Hồ Mị Nhi, cô theo tôi nhiều năm, thành gái già ế chồng rồi, có phải nên kiếm ai mà lấy đi không? Tôi cảm thấy Kim Bưu khá tốt với cô đấy".
"Tên đó á? Mập như heo ấy, xin miễn!"
Hồ Mị Nhi bỏ lại câu đó rồi đi tới chỗ ba Thiên Vương.
Bốn cô gái Niên Hoa ngồi sau lưng Lôi Tuấn sau lưng Lôi Tuấn, lẳng lặng uống rượu sữa.
Một đám nhóc mặc trang phục dân tộc chen nhau đi tới. Cuối cùng, có mấy người bạo dạn, mở miệng mời bốn cô gái Niên Hoa đi nhảy múa.
Trong cái nhìn của bọn họ, bốn cô gái này thật sự quá đẹp.
"Đi đi, chơi vui nhé!", Lôi Tuấn tươi cười ra lệnh.
Bốn cô gái xinh đẹp từ từ đứng lên. Bọn họ không biết nhảy, nhưng vẫn bị kéo vào đám đông.
Bầu không khí tưng bừng vui vẻ.
Hình như đất nước này chưa bao giờ yên bình như thế.
Lôi Tuấn uống quá nhiều bia.
Anh đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới một bụi cây nhỏ bên ngoài đám đông.
Ào ào ào...
Lôi Tuấn thở phào một hơi, lại ra khỏi bụi cây.
"Xem ra anh định đi rồi nhỉ?"
Hạ U Nguyệt mặc trang phục sắc màu, đột nhiên chặn đường Lôi Tuấn.
"Ôi trời ơi..."
Lôi Tuấn vỗ trán, nói: "Người đẹp, cô là công chúa... À không đúng, cô là nữ vương nước Thiên Lang, không nên nhìn lén đàn ông như thế đâu".
"Bớt ảo tưởng đi, tôi không nhìn lén".
Hạ U Nguyệt tiến lên mấy bước, ngu ngơ nhìn Lôi Tuấn.
"Làm gì đấy? Đã nói trước rồi, cái đó phải thêm tiền", Lôi Tuấn vẫn nói đùa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!