Khi bài hát tiếp theo bắt đầu, Phương Nhã cầm micro lên, trên màn hình xuất hiện bài hát Dũng cảm của Lương Tịnh Như.
“Tình yêu thật sự cần dũng khí”.
“Đối mặt với những lời đồn”.
“Chỉ cần một ánh mắt khẳng định của anh, tình yêu của em mới có ý nghĩa...”
Giọng hát của Phương Nhã không dém gì Hồ Dung, khi hát trông cô trong sáng đáng yêu với ánh mắt mơ màng nhìn về Vân Hiên, càng khiến người nghe
cảm thấy trái tim như tan vỡ.
Chỉ đáng tiếc, ánh mắt Vân Hiên đã chuyển qua hướng khác, dường như rất có hứng thú với bức tranh sơn dầu trên tường.
Lúc này Vương Minh Vũ gần như phát điên, tự mình bỏ ra nhiều tiền và tâm tư như vậy, kết quả lại thấy người phụ nữ mình yêu quan tâm tới người khác.
Loại cảm giác liếm cẩu này đả kích hẳn ta sâu sắc, trong lòng ghen tị cùng tức giận đến tột độ.
Chưa bao giờ có người phụ nữ nào lại không nể mặt hắn ta như Phương. Nhã.
Đường đường là người kế nghiệp của tập đoàn Vương Thị, là cậu chủ Vương với tài sản ròng hàng chục triệu, sao cô ta lại thích một kẻ không nghề ngỗng gì như Vân Hiên chứ, vừa không có tiền, loại vô dụng đến tiền taxi cũng không có.
Đầu người phụ nữ này có phải bị lừa đá rồi không?
“Hay, hát hay quá”.
Ngay khi Phương Nhã hát xong, cánh cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Chỉ thấy, một người đàn ông trung niên say rượu, mặt đỏ bừng bừng hói đầu lao vào.
Ngẩng đầu lên thấy Phương Nhã đang hát, trong miệng đầy mùi rượu nói: “Cô gái này thật xinh đẹp, nào, đến uống với anh một ly”.
Vừa nói vừa đưa tay ra tóm lấy Phương Nhã.
Cô gái bị giật mình, vội vàng né tránh, Vân Hiên nắm lấy cổ tay người đàn ông kia, mùi rượu nồng nặc khiến anh khế cau mày.
“Người bạn này, ông say rồi, về phòng của mình đi”. Nói xong liền đẩy ông ta ra. “Cậu... cậu làm gì vậy, liên quan gì tới cậu, cút, cút sang một bên đi”.
Không ngờ, người đàn ông có căn bản không cảm thấy mình sai, vậy mà lại lảo đảo tiến về phía Phương Nhã một lần nữa.
“Nào, người đẹp đừng chạy chứ, đến đây anh ôm một cái”. Không đợi Vân Hiên ra tay, Hồ Dung nhìn thấy bạn thân bị ức hiếp, vội vàng
tiến lên phía trước, đẩy ông ta ra, tức giận nói: “Ông là cái thá gì, dám đến phòng của cậu chủ Vương gây phiền phức, nhanh cút đi”.
“Yô, em gái này cũng không tệ, cặp bưởi này anh thích, để anh sờ thử nào”.
Người đàn ông say rượu ngẩng đầu lên nhìn, thấy cơ thể Hồ Dung hấp dẫn hơn Phương Nhã, đưa tay định chạm vào ngực cô ta.
Còn chưa kịp đưa tay ra thì Lưu Quân bên cạnh đã nổi giận, bước tới nhấc người ông ta lên.
“Mẹ kiếp, uống vài hớp nước đái mèo rồi không biết đây là đâu nữa, dám giở thói lưu manh với bạn gái ông, ông đây cho mày một bài học”.
Lưu Quân mặc dù còn trẻ nhưng thân hình rất vạm vỡ, cộng thêm thường xuyên trơi bóng rổ nên toàn thân đều là cơ bắp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!