Phượng Hồng Loan trên khuôn mặt nhỏ nhắn đích tức giận cứng đờ, ngay sau đó nhìn Ngọc Ngân thần sắc nghiêm túc, khóe miệng giật giật một cái, chợt lại một chân đạp tới.
“Ồ.” Ngọc Ngân lại rên lên.
“Còn muốn nữa hả?” Phượng Hồng Loan nhìn chằm chằm chân của hắn, nghĩ xem có nên cho thêm một đạp nữa không.
Ngọc Ngân lắc đầu một cái, cả người đang nằm chậm rãi ngồi dậy, mỉm cười nhìn Phượng Hồng Loan một cái, đứng dậy xuống giường, dịu dàng cười chúm chím. m thanh từ bên ngoài nhẹ nhàng truyền vào: "Quả nhiên là rất có tác dụng!"
"Ta muốn đi tắm!" Phượng Hồng Loan cắn răng lên tiếng.
“Nàng xuống giường, đi đến vách tường nhấn nút, bên trong chính là hồ nước.” Ngọc Ngân lấy một bộ y phục từ trong ngăn kéo ra, chỉ chỉ vào vách tường, vừa hô lớn ra ngoài: “Đỗ ma ma, đem một bộ y phục đến cho Tam tiểu thư.”
“Vâng, chủ tử, lão nô đã chuẩn bị xong.” Đỗ ma ma và Tiểu Tinh Đình đã sớm đứng hầu hạ bên ngoài. Không được chủ tử gọi thì nhất định không vào. Bây giờ vội vàng bưng khay đồ vào trong.
Phượng Hồng Loan cuốn chăn trên giường, nhìn Đỗ ma ma rồi đưa tay nhận lấy y phục, không nói lời nào, ấn lên vách tường, một cửa âm mở ra, nàng đi vào.
"Chủ tử, bây giờ dùng bữa sao?" Tiểu Tinh Đình ở ngoài cửa thăm dò một câu.
"Ừm!" Ngọc Ngân gật đầu một cái. Tiểu Tinh Đình lập tức chạy về hướng nhà bếp.
Đỗ ma ma bưng nước đến, dọn dẹp những món đồ cổ, hầu hạ Ngọc Ngân rửa mặt. Làm xong hết tất cả, Ngọc Ngân ôn nhu nhìn về phía bên trong hồ nước, nhàn nhạt nói với Đỗ ma ma: “Ngươi đi chuẩn bị xe đi.”
"Vâng!" Đỗ ma ma khom người đáp một tiếng, lập tức đi ra ngoài.
Tiểu Tinh Đình dọn cơm xong, hai cái chén, hai đôi đũa, lui ra ngoài.
Không lâu sau, Phượng Hồng Loan từ bên trong đi ra. Thấy Ngọc Ngân thu người đứng ở trước cửa sổ. Hôm nay sắc trời không đẹp lắm, không có ánh mặt trời, bầu trời một mảnh sương mù, có mưa lất phất. Sợ là một lát nữa sẽ có một trận mưa lớn. Nhìn liếc qua một cái, Phượng Hồng Loan thu hồi tầm mắt lên tiếng: "Ta đi ngay bây giờ!"
“Ta đã kêu Đỗ ma ma chuẩn bị xe rồi. Nàng dùng cơm xong rồi hãng đi.”Ngọc Ngân quay người lại, sắc mặt dịu dàng thanh nhã, nhìn đống thức ăn thanh đạm trên bàn: “Nàng vừa tình lại, không thích hợp ăn quá nhiều đồ dầu mỡ.”
"Ừm!" Phượng Hồng Loan gật đầu một cái, cũng không từ chối, ngồi xuống.
Ngọc Ngân cũng ngồi xuống.
Hai người cũng không nói lời nào, trong căn phòng tĩnh lặng chỉ cạm nhận được tiếng nhai.
Tiểu Tinh Đình đứng ở bên ngoài nhìn hai người trong gian phòng xuyên thấu qua bức rèm. Xúc động cảm thấy Phượng Tam tiểu thư và chủ tử ngồi cạnh nhau giống như một đôi tình nhân.
"Chủ tử, xe chuẩn bị xong rồi!" Không lâu sau, âm thanh của Đỗ ma ma từ bên ngoài truyền tới.
Lúc này, Phượng Hồng Loan cũng vừa lúc dừng đũa.
"Ừm!" Ngọc Ngân cũng đồng thời buông đũa xuống, nhàn nhạt đáp một tiếng. Ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan, con ngươi hiện lên ba tia mơ hồ, chốc lát lên tiếng: “Trên người nàng có hàn độc vô cùng lợi hại, nhưng lại có nội lực thuần dương trăm năm phong ấn. Hàn độc giống như là từ lúc ra đời đã có, nội lực là dùng để phong ấn, khắc chế hàn độc.”
Phượng Hồng Loan ngẩn ra. Tự động lướt qua hàn độc, rồi nghĩ đến việc nàng có nội lực?
“Hiện tại ta không có cách khắc chế hàn độc trong người nàng. Cho nên, phong ấn trong người nàng không thể tùy tiện gỡ bỏ. Nếu không hậu quả khôn lường.” Ngọc Ngân dừng một chút, mắt phượng thoáng qua một tia âm u, giọng ôn tồn nói: “Ta sẽ nghĩ cách.”
Phượng Hồng Loan không nói, con ngươi lặng như nước nhìn Ngọc Ngân, dường như muốn nhìn thấu mắt hắn. Nhưng thần sắc vừa rồi ở đáy mắt hắn chẳng mấy đã biến mất. Trong con ngươi chỉ còn lại một ánh sáng màu ngọc đen, khiến nàng không nhìn ra.
Phượng Hồng Loan hơi cau mày, yên lặng không nói. Hồi lâu mới gật đầu: “Được.”
“Ta rất vui khi nghe được không phải là lời cảm ơn hay là cái khác.” Ngọc Ngân bỗng nhiên cười.
Khóe miệng Phượng Hồng Loan cong lên một nụ cười, cất bước đi ra ngoài cửa. Mặc dù bị ốm một trận nặng nhưng bóng lưng mặc một bộ y phục xanh vẫn thanh hoa không giảm bớt.
Bên ngoài, Đỗ ma ma thấy Phượng Hồng Loan đi ra, lập tức khom người, cung kính nói: "Tam tiểu thư, lão nô đưa người trở về phủ Thừa tướng!"
"Ừm!" Phượng Hồng Loan gật đầu một cái.
Đỗ ma ma lập tức dẫn đường, hai người ra tiểu viện bố trí trận pháp, lên xe, đi về phía phủ Thừa tướng.
“Chủ tử, người để Tam tiểu thư đi như vậy sao?” Tiểu Tinh Đình thấy đến khi Phượng Tam tiểu thư người ta mất dạng, chủ tử còn vẫn nhìn, rõ ràng chủ tử cố ý làm như vậy với Phượng Tam tiểu thư. Tại sao không giữ lại đây, hoặc là giữ lại mấy ngày cũng được, cho dù hắn chịu khổ nhưng chủ tử vui vẻ là tốt rồi.
"Ngươi đi thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức trở về!" Ngọc Ngân thu hồi tầm mắt, đứng lên, phân phó nói với Tiểu Tinh Đình.
"Chủ tử?" Ở đây đang tốt sao lại quay về?
Ngọc Ngân bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tinh Đình một cái, ngón tay đặt lên đầu Tiểu Tinh Đình, cốc một cái, giận dỗi nói: "Đoàn hộ vệ chẳng mấy ngày nữa là đến kinh thành, ngươi muốn người khác nhìn thấy xe không có ta sao? Càng ngày càng không có triển vọng.”
“Vâng.” Tiểu Tinh Đình bị cốc đầu một cái đau đớn, lập tức nhớ đến chuyện đoàn hộ vệ chẳng mấy nữa sẽ đến kinh thành, đương nhiên là muốn đuổi theo đoàn hộ vệ. Chẳng trách lại cứ để Tam tiểu thư đi như vậy.
Chiếc cổ nhỏ co rút, cười ha hả. Tiểu Tinh Đình lập tức chạy xuống.
Ngọc Ngân thở dài bất đắc dĩ. Chậm rãi đi tới trước giường, ngón tay như ngọc đưa ra, sờ chiếc chăn cẩm tú trên giường, nơi đó vẫn còn sót lại nhiệt độ cơ thể của ai kia. Dung nhan dịu dàng như sương tuyết, chốc lát, đầu ngón tay rời xuống cổ hắn, khóe miệng cong lên.
Tiểu Tinh Đình thu xếp xong mọi chuyện đi tới, thấy chủ tử đang cười, đưa tay dụi mắt, lại dụi mắt lần nữa. Nghĩ rằng chủ tử thật sự bị Phượng Tam tiểu thư hút hồn rồi.
"Đem bộ này chăn ga này lên xe!" Ngọc Ngân đứng dậy đi ra ngoài. Phân phó với Tiểu Tinh Đình.
“Dạ?” Mùa hè mà còn đem lên xe? Tiểu Tinh Đình chợt xoay người lại nhìn chủ tử đang đi ra.
Bóng người Ngọc Ngân khuất sau cửa, âm thanh trầm thấp kèm theo nụ cười châm biếm: “Ngươi không nghe nhầm đâu.”
Tiểu Tinh Đình chắc chắn mình không nghe nhầm, nhìn chăn trên giường, vội vàng chạy đến ôm lên rồi rảo bước đuổi theo Ngọc Ngân.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe ngựa đã ra khỏi thành, hướng về phía con đường tới Tây Lương.
Xe ngựa đi bon bon qua mấy con phố, nhanh chóng đi tới con phố tới phủ Thừa tướng.
Ở chỗ cách phủ Thừa tướng mấy thước, xe của Đỗ ma ma dừng lại, đôi mắt già quét theo chiếc xe ngựa dừng trước cổng phủ Thừa tướng, khom người với người trong xe: “Tam tiểu thư, đến phủ Thừa tướng rồi.”
"Ừm!" Phượng Hồng Loan đáp một tiếng, đưa tay đẩy ra rèm xe, nhìn ra ngoài.
Cùng lúc đó, một giọng nói sắc nhọn từ trong phủ Thừa tướng truyền ra.
“Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư của phủ Thừa tướng, nhan sắc tuyệt phàm, đúng là nữ nhân thượng đẳng. Ly vương trong lòng mến mộ, Hoàng thái hậu và trẫm cũng yêu thích. Nay đặc ban hôn sự, hai vương phi trái phải phụng sự Ly Vương. Lựa ngày thành hôn. Khâm thử.”
"Lão thần đa tạ hoàng ân.”
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Thái Hoàng thái hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Một tràng tiếng nữ nhân mừng rỡ từ trong Phủ Thừa tướng truyền ra. m thanh cũng không lớn, những nha hoàn và người làm đều bị câm nên không thể phát ra tiếng, chỉ có thể cúi đầu quỳ trên đất.
Lý Văn cầm thánh chỉ trong tay, đưa tới trước mặt Phượng Thừa tướng, cười nói: "Chúc mừng Tương gia. Một lần gả được hai vị tiểu thư, thật đáng mừng.”
Nét mặt già nua của Phượng Thừa tướng miễn cưỡng cười, hai tay nhận lấy thánh chỉ: “Đa ta công công.”
Dứt lời, thư đồng thiếp thân của Phượng Thừa tướng lập tức dâng lên một khối kim định tử. Lý Văn mỉm cười nhận, mắt lão quét qua gia quyến của phủ Thừa tướng, cười nói: “Không biết vị nào là Phượng Tam tiểu thư? Thái Hoàng thái hậu lệnh cho nô tài hỏi thăm, bệnh của Tam tiểu thư đã thuyên giảm chưa? Nếu như bệnh của Tam tiểu thư đã bình phục, Thái Hoàng thái hậu lệnh cho lão nô đưa Tam tiểu thư vào cung, ở cùng Thái Hoàng thái hậu mấy ngày.”
Phượng Thừa tướng lập tức thụ sủng nhược kinh, khom người nói: "Ở đây không có tiểu nữ Hồng Loan. Công công cũng biết, những năm này Hồng Loan chịu khổ quá nhiều, cơ thể yếu đuối. Lần này lại nhiễm phong hàn nặng, còn chưa đỡ. Chờ đến khi khỏe hơn, lão thần nhất định sẽ tự mình đưa tiểu nữ vào cung thỉnh an Thái Hoàng thái hậu.”
"Thái Hoàng thái hậu không gấp. Nếu Tam tiểu thư còn chưa khỏi hẳn cũng không cần vội vã nhập cung. Chờ mấy ngày nữa, tiểu thư đỡ rồi lão nô lại đến tiếp, vậy lão nô quay về phụng chỉ.” Lý Văn thu hồi tầm mắt, cười nói.
"Công công đi thong thả!" Phượng Thừa tướng lập tức đưa tiễn.
Lý Văn cất bước đi ra cửa, khi nhìn thấy ở bên ngoài đã có một chiếc xe dừng lại không biết từ khi nào. Chỉ thấy rèm xe đóng kín, ngồi trước xe là một bà lão, cũng chỉ liếc cái rồi không thèm để ý nữa, lên xe ngựa, giọng the thé: “Hồi cung.”
"Dạ, công công!" Tiểu thái giám lập tức quất xe ngựa. Chạy về hướng hoàng cung.
Phượng Thừa tướng nhìn xe ngựa đi xa, mắt nhìn chiếc xe ngựa đỗ phía xa, xoay người đi vào trong phủ. Vừa bước được hai bước đã cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức quay đầu. Khi nhìn thấy người trong xe ngựa bước xuống, cả người kinh động: “Hồng Loan.”
“Cha một lần gả được hai cô con gái, đúng là bản lĩnh. Phủ Thừa tướng đúng là song hỷ lâm môn.” Phượng Hồng Loan từ trong xe ngựa chậm rãi đi ra, con ngươi mát mẻ nhìn thánh chỉ trong tay Phượng Thừa tướng, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Hai vương phi trái phải Ly Vương? Ngũ muội muội và Lục muội muội thật là có phúc.”
Sắc mặt Phượng Thừa tướng lập tức biến đổi. Nhìn Phượng Hồng Loan, thấy ánh mắt nàng dừng lại trên thánh chỉ trong tay, cảm thấy lòng bàn tay nóng lên như lửa đốt. Dường như không giữ được thánh chỉ rơi xuống đất, tiếng bộp vang lên: “Hồng… Hồng Loan… Sao… Sao con biết?”
Phượng Thừa tướng rất muốn nói không phải con bị nhiễm phong hàn sao? Sao hôm nay lại biết từ bên ngoài trở về. Nhưng nhìn thần sắc của Phượng Hồng Loan lạnh cả người. Hồi lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Phượng Hồng Loan nhìn sắc mặt ảm đạm của Phượng Thừa tướng, trong lòng cười nhạt.
Quân Tử Ly trước kia hưu trước khi gả với nàng, chẳng qua mấy ngày lại nói muốn lấy nàng, vừa qua hai ba ngày, bây giờ không biết vì nguyên nhân gì lại thay đổi thiên địa. Vừa mới hưu nàng đã lấy muội muội của nàng, lại còn lấy một đôi?