Trở lại phòng, Phượng Hồng Loan nhìn thoáng qua mười mấy quyển sách mà Thanh Lam, Thanh Diệp đặt ở trên bàn, nhớ lại quyển sách kia chưa kịp đọc đã bị hủy hoại như vậy nên tức khắc không có hứng thú đọc nữa.
Rửa mặt xong về giường nằm, bắt đầu hấp thu ngày này xuống dưới sở xem đồ vật.
Sau nửa đêm, Phượng Hồng Loan vừa định ngủ. Thanh Lam, Thanh Diệp đi rồi trở về, nhẹ nhàng nói ngoài cửa: “Tiểu thư!”
“Ừ!” Phượng Hồng Loan nhắm mắt lại không mở, lên tiếng.
“Người kia xử lý xong rồi, giờ muốn treo ở cửa thành hay sao ạ?” Thanh Lam dò hỏi lại lần nữa.
“Ừm! Lột sạch treo trước cửa Nam Thành đi! Chỉ chừa lại thẻ bài treo trước người hắn ta, làm kinh thành Đông Ly vốn náo nhiệt này càng thêm náo nhiệt đi!” Phượng Hồng Loan nhớ lại quyển sách bị phá hủy, hơn nữa là người của Quân Tử Ly, thù mới hận cũ thì cùng nhau tính, nhưng chỉ là một Trục Phong mà thôi, còn kém xa lắm!
“Vâng!” Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức tuân lệnh. Thanh Lam lại thận trọng nói: “Tiểu thư, hai nô tỳ lấy được một bức mật tin trên người hắn ta, là.. Công chúa Quỳnh Hoa của nước Tây Lương viết cho Ly vương. Người có muốn xem không?”
Công chúa Quỳnh Hoa gửi tin cho Quân Tử Ly? Phượng Hồng Loan đang nhắm mắt lại mở ra, một ánh sáng thanh lãnh chiếu ra: “Mang vào đi!”
“Vâng!” Thanh Lam đẩy cửa ra đi vào, đưa mảnh giấy cho Phượng Hồng Loan. Phượng Hồng Loan xua xua tay, nàng ta xoay người đặt ở trên bàn cách đó không xa, sau đó xoay người nhìn Phượng Hồng Loan: “Vậy hai nô tỳ xin lui!”
“Ừ!” Phượng Hồng Loan gật đầu. Thanh Lam mới vừa đi ra cửa, nàng lại lập tức nói: “Khoan đã!”
Thanh Lam lập tức ngừng bước, Phượng Hồng Loan ngồi dậy từ trên giường, phủ thêm một lớp áo rồi đi ra cửa phòng, liếc mắt một cái đã thấy Trục Phong nằm thở thoi thóp trên mặt đất, kéo quần áo ra, phần da thịt trước ngực lộ ra nhưng không nhìn thấy vết thương. Nhưng Phượng Hồng Loan biết nhất định có sự trừng phạt nghiêm trọng hơn vết thương ngoài da này.
Mềm mại vô lực như thế, nói không ngoa thì e là gân mạch toàn thân bị phá vỡ hết rồi. Xem ra Thanh Lam, Thanh Diệp cũng cực kỳ hận Quân Tử Ly, đối với những gì nàng phân phó thì không hề có chút thủ hạ lưu tình. Lột một lớp da có thể có rất nhiều nguyên nhân, nhưng những gì các nàng ta làm rõ ràng nặng hơn cả việc lột da này.
Nhưng thật ra nàng cũng rất vừa lòng. Người của nàng nên như thế, tàn nhẫn cũng không sao, không có nhân tính cũng không sao, chỉ cần một lòng vì nàng là được!
Trục Phong vừa thấy Phượng Hồng Loan đi ra, nhắm mắt rồi lại mở, một đôi ngươi nhìn nàng với rất nhiều loại cảm xúc, hắn ta khép mí mắt lại. Cảm xúc trong đôi mắt kia quá nhiều, đến độ Phượng Hồng Loan phải ngẩn ra một chút, ngay sau đó con ngươi lạnh lùng hơi nheo lại.
Phượng Hồng Loan nhìn Trục Phong, khóe miệng nhếch lên, từ từ đi đến bên cạnh hắn ta, nàng ngồi xổm xuống: “Muốn trách thì trách ngươi là người Quân Tử Ly!”
Khóe miệng Trục Phong giật giật như muốn nói gì đó. Cuối cùng lại không phát ra tiếng nữa. Nhắm mắt lại không mở ra.
Lát sau, Phượng Hồng Loan đứng lên, nâng bước vào trong phòng, giọng nói lạnh lùng không một chút cảm tình: “Xách ra ngoài!”
“Vâng, tiểu thư!” Thanh Lam, Thanh Diệp lên tiếng, hai người nâng cơ thể mềm mại của Trục Phong ra khỏi phủ Thừa tướng.
Đi vào phòng, một mùi hương liệu nhàn nhạt tỏa ra từ trên bàn, Phượng Hồng Loan nâng bước đi tới trước bàn. Chỉ thấy một phong thư cung đình tinh xảo được phong kín mít, mặt trước viết một từ ‘Ly’ ngay ngắn nho nhã, góc phía dưới có hai chữ nhỏ nhắn ‘Quỳnh Hoa’.
Đúng là tình chàng ý thiếp!
Khóe miệng Phượng Hồng Loan khẽ động đậy, đuôi lông mày mảnh khảnh, hiện ra lên một nụ cười lạnh lạnh lùng. Nàng đưa tay kéo phong thư ra không chút thương tiếc. Bên trong phong thư bị xé rách, một trang giấy tinh mỹ rớt ra.
“Thấy quân lưỡng ý, cố tới đoạn tuyệt.”
Chỉ một câu này thôi, không có gì khác ngoài chữ viết đẹp và ngay ngắn. Phượng Hồng Loan nhìn những lời này xong bỗng nhiên bật cười. Một phong thơ như vậy, thật sự nên để Quân Tử Ly nhìn xem. Không xem thì quá là đáng tiếc!
E là tin Quân Tử Ly cầu hôn nàng không thành lại quay ra hỏi cưới hai muội muội nàng đã truyền tới tai công chúa Quỳnh Hoa này rồi.
Quỳnh Hoa… Một đóa kiều hoa của nước Tây Lương, cùng lắm cũng chỉ có như thế thôi!
Khóe miệng Phượng Hồng Loan cong lên, nhìn thư trong tay, ý cười lạnh lẽo. Giây sau, nàng buông tờ giấy trong tay xuống, xoay người về giường nằm, duỗi tay kéo hai tấm chăn lên đắp rồi ngủ.
Trước đó vài ngày nàng vẫn luôn nghĩ thế giới này không bị ô nhiễm không khí nặng, duy trì được độ ấm của thiên nhiên, cho nên nhiệt độ ngày đêm trong ngày chênh lệch lớn, bởi vậy buổi tối mới lạnh như thế, không ngờ hàn độc lại tác quái trong cơ thể nàng. Nhưng mà hôm nay trở về, thật ra cảm giác không lạnh lắm, xem ra canh đắng mà Ngọc Ngân cho uống cũng có tác dụng.
Nhớ tới Ngọc Ngân, tự nhiên Phượng Hồng Loan nhớ lại cảnh lúc tỉnh lại ở trong lòng ngực hắn ta, khuôn mặt nhỏ lập tức trầm xuống. Chẳng lẽ là chính nàng túm hắn ta lên giường? Quả thực đúng là đáng chết! Bây giờ tựa như còn có thể cảm nhận được hơi thở thanh nhã quấn quanh thân thể nàng, không bỏ đi được.
Lát sau, nàng kéo chăn ra, cau mày xuống giường, đi vào sau bình phong rồi chui vào thau tắm. Tắm rửa sạch sẽ hai lần mới cảm thấy không còn hơi thở kia nữa, hôm nay mệt mỏi cả ngày nên ngủ thiếp đi.
Quá canh ba, sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã trút xuống ào ào.
Mưa to tới rồi đi nhanh. Đến canh bốn là ngừng mưa.
Canh năm, nghe thấy Thanh Lam, Thanh Diệp lặng lẽ về tới Thanh Tâm Các. Mặc dù động tác của hai người rất nhẹ, nhưng Phượng Hồng Loan vẫn tỉnh giấc, nhắm mắt lại không mở ra, giọng nói hơi lười biếng truyền ra ngoài: “Các ngươi cũng mệt rồi, đi ngủ đi!”
“Vâng, tiểu thư!” Thanh Lam, Thanh Diệp lên tiếng, hai người cũng lăn lộn mệt mỏi cả đêm nên đi ngủ ngay.
Phượng Hồng Loan trở mình ngủ tiếp. Nghĩ đến trên đường cái Đông Ly sầm uất hôm nay sẽ là một cảnh tượng ngươi chen ta lách!
Từ nay về sau nơi có Phượng Hồng Loan nàng ở, nàng sẽ làm nó ngày càng phồn hoa hơn!
Ngày thứ hai, tại kinh đô của nước Đông Ly, cách đó mấy ngày trước khi Phượng Hồng Loan chưa kết hôn, có tin đồn rằng cơ thiếp của phủ Thừa tướng ngược đãi một nữ phong ba, Ly vương lại cầu hôn lần nữa, Phượng Hồng Loan cự hôn, Hoàng Thượng thánh chỉ tứ hôn hai muội muội của Phượng tam tiểu thư làm trắc phi của Ly vương. Giông tố này chưa nguôi, sóng gió khác lại ập tới.
Hộ vệ bên cạnh Ly vương bị lột sạch quần áo treo trước cửa thành!
Trời còn chưa sáng tin tức này đã bị truyền ra, làm rúng động toàn bộ kinh thành Đông Ly! Các bá tánh trong kinh thành một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, ngàn truyền vạn, sau đó đồng loạt chen chúc đến cửa Nam Thành.
Chưa đến hai nén hương, cửa Nam Thành đã bị vây kín như nêm cối. Khoảng cách gần, chân chạy nhanh, đều thấy rõ được người treo trên cửa Nam Thành. Treo không quá cao để người ta có thể nhìn thấy rõ mặt hắn ta và thẻ bài treo trước ngực.
Thấy rõ ràng là hộ vệ nhất đẳng Trục Phong bên cạnh Ly vương, điều này càng làm cho các bá tánh kinh ngạc hơn!
Mọi người trong kinh thành dường như không xa lạ gì với Trục Phong. Bởi vì đó là hộ vệ thân cận nhất của Ly vương, hầu như nơi nào mà Ly vương điện hạ đi đến đều có thể nhìn thấy bóng dáng Trục Phong.
Cửa Nam Thành chìm trong biển người. Từ xa, không thấy rõ người lắm, chỉ nhìn thấy một màu trắng bóng.
Trong đó có không ít phụ nữ và trẻ con chạy tới, đại đa số người phụ nữ này đều là người ái mộ Quân Tử Ly, mà yêu ai yêu cả đường đi nên ái mộ Trục Phong tuấn tú lạnh lùng như băng bên cạnh hắn, bây giờ một đám mặt nào mặt nấy đỏ bừng. Tuy người đã lấy chồng có bụm mặt, nhưng vẫn nhân lúc trượng phu không chú ý tới thì lén nhìn trộm qua khe hở ngón tay của mình, những nữ nhân còn lại chưa xuất giá còn lại thì e lệ ngượng ngùng mở to hai mắt xem. Trái tim nhỏ khẽ thổn thức.
Trong lúc nhất thời cửa Nam Thành thành một mớ tiếng cãi cọ ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
Mà thủ vệ binh lính cửa thành đều sợ đến choáng váng, vị trí Trục Phong bị treo lên không cao không thấp. Bọn họ đều là tiểu binh, nào dám khinh công gì đó đâu. Hơn nữa cũng không biết tình hình như thế nào nên không dám mạo muội giải cứu. Lỡ đâu lần này Trục Phong làm chuyện gì khiến Ly vương điện hạ bực mình, nói không chừng Ly vương điện hạ cũng sẽ treo mình lên trên đây mất.
Cho nên, sau khi bàn bạc, quản sự nhanh chóng phân công vài người đến Ly vương phủ thông báo.
Nhưng bị đám người vây quanh, phái người đi luồn lách nửa canh giờ, vất vả lắm mới lách được ra ngoài, chạy tới Ly vương phủ.
Thư phòng của Ly vương phủ.
Quân Tử Ly ở thư phòng không chợp mắt cả đêm, lúc hừng đông mới nằm nhắm mắt lại trên nệm giường. Mới vừa nhắm mắt lại, một giọng nói hô to gấp gáp truyền tới từ cổng lớn.
“Vương gia, Vương gia không ổn rồi…” Đại quản gia Triệu Khải của Ly vương phủ được bẩm báo, vội vã chạy tới thư phòng, không rảnh lo lễ tiết gì nữa, lập tức đẩy cửa thư phòng xông vào, khuôn mặt già trắng bệch, cả người ông ta phát run: “Vương gia… Ngài mau đến cửa Nam Thành xem đi… Trục Phong… Trục Phong…”
“Trục Phong làm sao?” Quân Tử Ly mở mắt, đứng lên từ nệm giường nhìn Triệu Khải.
“Trục Phong bị người lột sạch quần áo rồi treo trên cửa Nam Thành…” Triệu khải lập tức sắc mặt trắng bệch mở miệng.
“Hử?” Quân Tử Ly như ngọc sắc mặt nháy mắt phát lạnh: “Ai làm?”
“Người gác của Nam Thành tới báo, nói là không nhìn thấy người nào, canh năm sáng nay đã phát hiện liền treo ở đó rồi…” Triệu Khải lập tức mở miệng: “Hiện giờ không ít bá tánh trong kinh tụ tập trước cửa Nam Thành, Vương gia, ngài…”
“Chuẩn bị ngựa!” Quân Tử Ly đẩy cửa thư phòng đi ra với khuôn mặt lạnh lùng.
“Vâng!” Triệu Khải lập tức tuân lệnh chạy tới trước dắt ngựa cho Quân Tử Ly.
Cổng lớn của Ly vương phủ, Quân Tử Ly xoay người lên ngựa. Một hàng hộ vệ của Ly vương phủ theo sau, tuấn mã bốn vó giơ lên phi về hướng Nam Thành.
Mới vừa vào phố đã thấy trên đường cái đông nghịt, đường đến Nam Thành không thấy đầu cuối, bị vây chật như nêm cối. Tiếng đám người tụ năm tụ ba chụm đầu ghé tai bàn luận không ngừng.
Quân Tử Ly mắt điếc tai ngơ, lạnh lùng nói: “Mở đường!”
“Vâng, Vương gia!” Phía sau lập tức có hai gã hộ vệ tiến lên, hét lớn một tiếng: “Vương gia giá lâm! Người đi đường đồng loạt tránh sang một bên!”
Sau tiếng hét lớn, đám người tức khắc bừng tỉnh, ai nấy đều nhìn về phía phát ra tiếng, đang nhìn bóng dáng màu tím ngồi ngay ngắn trên tuấn mã, lập tức lui sang hai bên như thủy triều. Trong phút chốc, đường đến Nam Thành được thông thoáng hơn.