Nàng vẫn còn nhớ cái hồ cách tiểu viện không xa, nàng có thể gột sạch vết bẩn trên người, cũng có thể bơi quanh một vòng.
Nói là hồ thì có hơi phóng đại một chút, thật ra nó chỉ là một cái ao sen nhỏ, cũng chính là nơi Phượng Hồng Loan mang theo thư từ vợ nhảy xuống. Tâm trạng của nàng rất tốt, miệng ngâm nga một khúc ca dao, chẳng mấy bước đã đến bên bờ ao sen.
Nàng nhìn dòng nước trong vắt, chỉ tưởng tượng đến việc nó bao vây cơ thể đã thấy thoải mái vô cùng. Phượng Hồng Loan đặt quần áo trong tay lên lan can bằng đá, không thèm cởi cái áo cũ kỹ của mình mà nhảy thẳng xuống hồ.
“Đừng…”
Người còn chưa đụng tới nước đã nghe tiếng kinh hô phía sau, có người ôm chặt eo Phượng Hồng Loan, trời đất xoay vòng, cả hai ngã ra đất.
Xác định không có nguy hiểm, Phượng Hồng Loan rút tay về. Sau khi cơn choáng váng qua đi, nàng mới hung hăng trừng mắt với kẻ vừa chạy tới kéo nàng.
Vừa nhìn rõ người trước mắt là Vân Cẩm liền bực dọc nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Đôi mắt đen tuyền của Vân Cẩm trân trân nhìn Phượng Hồng Loan, dưới đáy mắt vẫn còn hoảng loạn chưa tan, khuôn mặt trắng trẻo thường ngày thêm phần trắng bệch, ôm chặt lấy Phượng Hồng Loan không muốn, cả người run bần bật: “Ta hỏi nàng làm gì mới phải!”
“Ta muốn làm gì cũng không tới lượt ngươi xen vào!” Phượng Hồng Loan bị ôm tới nỗi ngộp thở, nhìn Vân Cẩm, chẳng hiểu tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, nhăn mày bày tỏ sự chán ghét rồi nói: “Buông ra!”
“Buông ra để nàng nhảy xuống à?” Vân Cẩm nhìn ra sự chán ghét trên nét mặt Phượng Hồng Loan, sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng vẫn không chịu buông tay.
“Ta nhảy xuống thì liên quan gì đến ngươi?” Phượng Hồng Loan kháng cự muốn đẩy hắn ra, nhưng Vân Cẩm ôm rất chặt, thậm chí nàng còn không nhúc nhích được, nàng sầm mặt quát: “Buông ra!”
“Không buông!” Vân Cẩm phớt lờ sự phẫn nộ của Phượng Hồng Loan, siết chặt lấy nàng.
“Ngươi muốn chết à!” Ánh mắt của Phượng Hồng Loan lạnh lẽo, nàng rất ghét kề cận với kẻ khác, nàng xắn tay áo, nhanh như cắt quay đầu lại bóp chặt cổ Vân Cẩm.
Vân Cẩm giật mình, lập tức lùi lại tránh né, nắm chặt lấy tay Phượng Hồng Loan.
Một chiêu thất bại, đáy mắt Phượng Hồng Loan càng lạnh, một tay khác đổi góc công kích hắn. Vân Cẩm cũng dùng tay còn lại nắm chặt lấy tay nàng.
Hai chiêu đều thất bại, Phượng Hồng Loan dùng chân trái đá vào mắt cá Vân Cẩm, chân phải thì đá vào đầu gối hắn. Vân Cẩm hoảng loạn tránh né, kéo cả người Phượng Hồng Loan lùi về sau, sự kinh ngạc trong mắt không thể giấu.
Lại thất bại thêm lần nữa, Phượng Hồng Loan lạnh mặt mím môi, liên tiếp xuất chiêu, không cho Vân Cẩm còn cơ hội tránh né.
Vân Cẩm vừa né chiêu này chiêu khác đã tới, mỗi lần đều hoảng loạn không thôi. Hiển nhiên là hắn không giỏi đối phó với lối đánh cận chiến như thế này, chưa nói đến lối đánh quái dị nhưng cực kỳ hiệu quả của Phượng Hồng Loan. Tuy rằng võ công rất cao nhưng Vân Cẩm đã bị Phượng Hồng Loan ép tới bờ ao trong nháy mắt, chỉ cần lùi một bước nữa là rơi xuống ao sen.
Vốn dĩ có thể dùng nội lực nhưng tay hắn đang nắm lấy cổ tay Phượng Hồng Loan lại không cảm nhận được nàng có chút nội lực nào nên không dám dùng nội lực sợ làm nàng bị thương, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà tránh né.
Phượng Hồng Loan không chút lưu tình, không ngừng xuất chiêu. Dù sao đây cũng không phải thân thể ban đầu của nàng, cơ bắp và xương cốt có phần mềm mại yếu ớt, không thể bộc phát hết mười phần sức mạnh nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của nàng.
Mắt thấy chỉ cần thêm một chiêu nữa là hết đường tránh né, Vân Cẩm nói: “Loan Nhi, nếu ta chết rồi, nếu Ly Vương nuốt lời, sẽ không còn người làm chứng cho nàng nữa.” Vân Cẩm biết mình không thể tránh né, cũng không tránh nữa mà khăng khăng ôm lấy Phượng Hồng Loan.
Cả người Phượng Hồng Loan khựng lại, buồn bực trừng mắt nhìn Vân Cẩm.
Vân Cẩm thấy nàng dừng lại, lập tức thở phào một hơi, gối đầu lên vai nàng thở dốc, cười lấy lòng nói: “Sớm biết thế ta đã nói từ sớm rồi.”
Lửa giận xông lên đầu, Phượng Hồng Loan đen mặt nhìn nam nhân đang mỉm cười gác đầu lên vai mình.
Nàng có chiều cao nổi bật hơn nữ tử bình thường, nhưng Vân Cẩm vẫn cao hơn nàng một cái đầu, hắn đặt cằm lên vai nàng, tư thế ái muội, khí tức nam tử nhã nhặn như lan tràn vào cánh mũi nàng, không nồng nàn, không vướng bận bụi trần, là mùi hương tự nhiên của hoa ngọc lan, không khiến nàng chán ghét như mùi hương của kẻ khác.
Lúc này, nàng mới phát hiện ra tư thế ái muội của hai người, liền lạnh giọng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Còn không buông tay là ta sẽ không khách khí nữa.”
“Nàng đã không khách khí rồi còn gì.” Cánh tay Vân Cẩm ôm chặt eo Phượng Hồng Loan, đầu đặt trên vai nàng, người nàng rất mềm mại, làm người ta không nỡ buông tay.
“Rốt cuộc ngươi có buông hay không?” Đáy mắt Phượng Hồng Loan càng lạnh lẽo, tay đã bị khống chế nhưng chân thì đã rục rịch xuất chiêu.
“Nàng hứa với ta là không nhảy xuống nữa thì ta sẽ buông.” Vân Cẩm thấy Phượng Hồng Loan sắp ra chiêu, lập tức dùng chân kẹp chân nàng, đảm bảo là đã khống chế được mới thong dong mở miệng.
Phượng Hồng Loan hết đường nhúc nhích, lúc này nàng mới được trải nghiệm sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ, mặt mũi càng khó coi hơn nữa: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Tại sao ta phải hứa với ngươi.”
Vân Cẩm không để ý đến sự giãy dụa của Phượng Hồng Loan, nhìn miếng Phỉ Thúy Yên Vân trên cổ tay trắng trẻo của nàng ánh lên sắc hồng đẹp đẽ hơn cả ráng chiều hoàng hôn. Ý cười bên môi càng đậm, Vân Cẩm nói: “Vì nàng đã nhận Phỉ Thúy Yên Vân của ta.”
Logic kiểu quái gì vậy? Phượng Hồng Loan đảo mắt, lúc này mới sực nhớ động tác này nằm trong danh sách cấm trong sự giáo dưỡng lễ nghĩa của gia tộc.
Nàng nghĩ tới việc mình phải đưa tay chịu trói trước tên khốn mà nàng đã ghét ngay từ lần gặp đầu tiên, bây giờ còn bị hắn ôm vào lòng, lập tức nổi trận lôi đình: “Lấy lại đi, ai thèm thứ đồ rách nát của ngươi.”
“Đã đeo lên rồi thì không gỡ xuống nữa.” Vân Cẩm lắc đầu.
Phỉ Thúy Yên Vân là báu vật có tiền cũng khó mà mua được! Trong miệng Phượng Hồng Loan lại biến thành đồ rách nát? Mắt phượng lóe lên ánh sáng rực rỡ.
“Ngươi buông tay đi!” Phượng Hồng Loan tức giận hét, trước giờ nàng chưa từng thân mật với ai như vậy.
Cho dù là nàng sắp kết hôn với Á Lâm, nhưng trong suốt năm năm quen biết, nàng thường ra ngoài làm nhiệm vụ, thời gian ở bên cạnh Á Lâm không tới một năm. Tuy rằng bọn họ từng ngủ chung một giường nhưng Á Lâm rất quân tử, đặt một cái gối giữa hai người, chỉ nắm tay nàng, mỗi người ngủ một bên.
Nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng lúc nổ súng, Phượng Hồng Loan lại nhói lòng. Có lẽ Á Lâm không thật lòng yêu nàng, có lẽ nàng cũng không yêu Á Lâm như nàng vẫn nghĩ, nếu không thì cũng sẽ không ở bên cạnh nhau như thế, cuối cùng nàng cũng sẽ không nổ súng…
Cảm nhận được sự buồn bã cùng tiếc thương của người trong ngực, Cẩm Vân nhói lòng, càng ôm chặt hơn nữa, cố chấp nói: “Không buông!”
“Thế nào ngươi mới chịu buông ta ra!” Phượng Hồng Loan hồi thần, càng bực bội hơn.
“Nàng hứa với ta sau này sẽ không nhảy xuống nữa thì ta sẽ buông tay.” Vân Cẩm kiên định nói.
“Ngươi không cảm thấy ngươi rất nhạt nhẽo sao?” Phượng Hồng Loan nhướng mày, loại yêu cầu gì nhạt nhẽo vậy, hắn bị thần kinh hay sao? Dựa vào cái gì mà cấm nàng xuống đây bơi lội tắm rửa?”
“Ta không thấy.” Vân Cẩm lắc đầu, nghiêm túc đáp lời. Đầu vẫn gác trên vai Phượng Hồng Loan, chân kẹp chân Phượng Hồng Loan, tay ôm eo này, làm cho nàng không thể nhúc nhích.
Phượng Hồng Loan bị tên điên này làm cho tức chết, cũng lười dây dưa nữa, cắn răng đồng ý: “Được, ta hứa.”
Lúc nói xong, Phượng Hồng Loan cảm thấy răng mình sắp bị nghiến nát, nàng còn không tin là có ngày mình phải hứa hẹn với lại yêu cầu nhạt nhẽo này.
Nhưng sự thật là nàng đã hứa rồi.
Sức mạnh của nam nữ trời sinh có chênh lệch, nàng bị uy hiếp không thể ra tay, còn bị khống chế, bèn đồng ý với hắn cho xong chuyện, nếu không hắn cứ ôm mãi không chịu buông.
Tuy rằng này đã được huấn luyện đặc biệt từ nhỏ, thêm vào sự bồi dưỡng người kế thừa của tập đoàn Bạch Thị, sớm đã học được quân tử thức thời là quân tử thông minh, nên cũng không cảm thấy mất mặt gì, chỉ còn buồn bực việc phải tiếp xúc với hắn bằng tư thế thân mật như vậy.
Cứ dây dưa như thế, gần như khiến thần kinh nàng sụp đổ.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nàng đã hứa rồi thì không được nuốt lời.” Vân Cẩm vẫn ôm khư khư Phượng Hồng Loan, nghe thấy nàng hứa thì mừng thầm trong lòng.
“Được.” Phượng Hồng Loan cắn răng tiếp tục gật đầu.
Vân Cẩm nghe Phượng Hồng Loan nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng bật cười. Nhưng nghĩ đến việc mình không ác cảm khi ôm này, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khác lạ, làm cho tâm trạng hắn tốt hơn hẳn.
“Còn không mau buông tay!” Phượng Hồng Loan phẫn nộ.
“Ừ…” Vân Cẩm gật đầu, chậm rãi thả tay, có chút lưu luyến không thôi.
“Tay, chân!” Phượng Hồng Loan cắn răng nói.
“Ừ!” Vân Cẩm chậm chạp thả tay chân Phượng Hồng Loan. Cảm giác lưu luyến tựa như dây leo bám trong lòng. Lúc này hắn mới triệt để khẳng định đây không phải là ảo giác, hắn thật sự không bài trừ khi thân cận với nàng.
Trong lòng không có chút ác cảm mà còn cảm thấy ôm nàng rất thoải mái.
Đôi mi dài cụp xuống, che khuất ánh sáng nơi đáy mắt. Vân Cẩm cúi đầu nhìn vạt áo trắng muốt sạch sẽ, dùng tay chậm rãi vuốt phẳng nếp nhăn trên vải.