Phượng Hồng Loan thôi không nhìn nữa, cất bước đi về phía tiền sảnh của chủ viện ở đằng trước.
Xảo Nhi ngơ ngác nhìn những nha hoàn nô bộc kia, thấy bọn họ sợ hãi khom lưng, gần như hận không thể rúc đầu vào trong lòng, chứng minh hiện tại bọn họ rất sợ tiểu thư. So với thái độ với tiểu thư nhà nàng trước ngày hôm qua quả thật là một trời một vực.
Không chỉ bọn họ sợ tiểu thư mà đôi khi nàng cũng rất sợ tiểu thư, chỉ một ánh mắt của tiểu thư cũng khiến nàng cực kỳ sợ hãi. Thế nhưng tiểu thư vẫn là tiểu thư, tiểu thư vẫn đối xử với nàng rất tốt, thậm chí có thể bảo vệ nàng, nàng thích tiểu thư như thế này hơn.
Nhìn đám người sợ hãi khom người kia, nghĩ đến chuyện tiểu thư nói sau này sẽ bảo vệ nàng, Xảo Nhi lập tức cảm thấy kiêu ngạo và thỏa mãn trước nay chưa từng có, cơ thể nhỏ nhắn lập tức đứng thẳng tắp.
“Xảo Nhi, ngươi còn đứng đó làm gì? Còn chưa đi đi à!” Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, biết Xảo Nhi không đi theo, nàng nhíu mày thúc giục.
“Vâng, tiểu thư!” Xảo Nhi lập tức rảo bước đuổi theo Phượng Hồng Loan, đi ngang qua trước mặt những người kia, nàng ưỡn cao bộ ngực nhỏ vẫn chưa phát dục hoàn toàn đầy kiêu ngạo, giống như một con chim trĩ kiêu ngạo!
Phượng Hồng Loan quay đầu, buồn cười nhìn Xảo Nhi một cái, thả chậm bước chân.
“Tiểu thư, có phải Ly vương điện hạ đổi ý, cho nên mới tìm tiểu thư...” Xảo Nhi nhìn thấy nụ cười trên mặt Phượng Hồng Loan, ngượng ngùng cười một tiếng, thu bộ ngực nhỏ của mình lại, lá gan cũng lớn hơn một chút, hồi hộp hỏi nàng.
“Đổi ý?” Phượng Hồng Loan cười mỉa mai: “Ta không cho phép hắn đổi ý!”
Cơ thể nhỏ nhắn của Xảo Nhi lập tức khẽ run rẩy: “Tiểu thư, chẳng lẽ là Ly vương điện hạ biết tiểu thư tốt, muốn đón tiểu thư đến phủ Ly vương...”
“Không đâu!” Phượng Hồng Loan quả quyết lắc đầu.
“Vậy Ly vương điện hạ tới làm gì? Có phải là chuyện hôm qua...” Khuôn mặt nhỏ của Xảo Nhi trắng bệch nhìn Phượng Hồng Loan, lo lắng nói: “Tiểu thư, có phải Ly vương điện hạ biết chúng ta đánh những phu nhân kia... cho nên...”
Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo, nàng im lặng không nói gì.
“Tiểu thư, nếu như Ly vương điện hạ biết, tiểu thư...”
“Biết thì đã sao?” Phượng Hồng Loan ngắt ngang lời của Xảo Nhi, cười mỉa mai, khinh thường nói: “Cho dù có biết, chuyện hôm qua cũng đã xảy ra rồi, ai có thể làm gì chúng ta được?”
“Tiểu thư...” Xảo Nhi hoảng sợ nhìn nàng.
“Sợ cái gì! Chẳng phải đi tới đó là sẽ biết ngay sao!” Phượng Hồng Loan lườm Xảo Nhi một cái, giận dữ nói: “Trời sập xuống còn có ta chống cho. Từ nay trở đi, không cho phép ngươi không có khí khái như vậy! Ngươi là người của ta, chẳng những sống lưng phải thẳng tắp mà trái tim cũng phải cứng rắn cho ta! Nếu không, ngươi đừng đi theo ta nữa.”
Xảo Nhi nghe vậy lập tức đỏ bừng bờ mi, vội vàng níu cánh tay Phượng Hồng Loan cầu xin: “Xảo Nhi nghe theo tiểu thư hết, tiểu thư đừng đuổi Xảo Nhi đi…”
Phượng Hồng Loan gật đầu: “Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không đuổi ngươi đi.”
“Xảo Nhi nhất định sẽ nghe lời!” Xảo Nhi liên tục gật đầu, thấy Phượng Hồng Loan không nói gì nữa nàng cũng không dám nói thêm gì, đi theo sau lưng Phượng Hồng Loan nửa bước, nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận từng li từng tí.
Phượng Hồng Loan đưa mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt thận trọng của Xảo Nhi, trong lòng thở dài một tiếng. Không phải nàng nhất định phải thay đổi Xảo Nhi, chỉ có điều thế giới này là nơi cá lớn nuốt cá bé, ngươi không mạnh mẽ thì người khác sẽ bắt nạt ngươi, e là có chết, đến quan tài cũng không có để nằm. Chỉ khi nào ngươi mạnh mẽ hơn người khác, tàn nhẫn hơn người khác thì ngươi mới có thể sống yên ổn.
Những điều này hoàn toàn không phải chuyện mà Xảo Nhi ngây thơ đơn thuần có thể hiểu, nhưng nàng nhất định phải dạy cho Xảo Nhi những thứ này thì mới có thể sinh tồn. Nàng không dám hứa chắc nàng có thể bảo vệ Xảo Nhi suốt cả cuộc đời.
Giày thêu giẫm lên trên mặt đường đá cuội, nàng đi thẳng một mạch. Đá cuội rất ấm, giẫm chân lên chúng rất dễ chịu, Phượng Hồng Loan không khỏi đi chậm lại.
Rẽ sang một hành lang có mái che, ra khỏi nội viện là tới chủ viện. Từ đằng xa nàng đã nhìn thấy Quân Tử Ly đứng ở cửa đại sảnh.
“Tiểu thư, ngài vẫn chưa rửa mặt thay y phục!” Xảo Nhi cũng nhìn thấy Quân Tử Ly, chợt nhớ ra tiểu thư nhà nàng chưa trau chuốt trang phục, tóc còn để xõa, lập tức tức hốt hoảng nhìn Phượng Hồng Loan.
“Không sao đâu!” Phượng Hồng Loan lắc đầu, nhìn Quân Tử Ly đứng thẳng hiên ngang ở đằng xa, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo hơi nheo lại một chút.
Nàng nhìn thấy hắn mặc một bộ áo gấm màu tím, ống tay áo và quanh thân đều thêu những đóa hoa mạn đà la to, nhành hoa rất rực rỡ.
Mái hiên che nắng đổ bóng lên mặt hắn một vệt bóng râm, hắn thân cao như ngọc đứng ở đó, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nhìn thấy kim quan màu tím lóe lên ánh sáng lưu ly trên đầu hắn, toàn thân được bao phủ trong quầng sáng rực rỡ, gần như cướp mất hào quang của mặt trời buổi sáng, có thể ganh đua về độ sáng với mặt trời.
So với hôm qua, hôm nay Quân Tử Ly có thêm một lớp mây mù.
Quầng sáng bao phủ bên ngoài quá sáng nên trái lại đâm ra không nhìn rõ nông sâu bên trong thế nào.
“Tiểu thư, cứ thế này đi gặp Ly vương thật là thất lễ, người...” Xảo Nhi giữ chặt Phượng Hồng Loan, vẫn muốn thuyết phục thêm.
Phượng Hồng Loan bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn Xảo Nhi. Xảo Nhi lập tức im lặng.
Giây lát sau, Phượng Hồng Loan quay đầu lại, hờ hững liếc nhìn Quân Tử Ly đang chờ ở nơi đó, bước chân không ngừng lại, không vội vã không chần chừ, thong thả đi về phía hắn.
Trái lại, nàng muốn xem thử xem hôm nay hắn đến đây làm gì.
Quân Tử Ly đứng ở cửa đại sảnh, nhìn Phượng Hồng Loan từ từ đi từ đằng xa tới, mắt phượng bị bóng râm che khuất ánh lên chút ngỡ ngàng vì quá đẹp.
Hôm qua, người kia trông đầy bẩn thỉu, chật vật, trên mặt toàn là máu tươi, hắn không nhìn ra hình dáng của nàng, chỉ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng trong trẻo. Hôm nay không còn vết bẩn nữa mới nhìn thấy mặt nàng.
Hắn không thể không sợ hãi thán phục, đây là một dung mạo như thế nào, đây là một người ra làm sao.
Lông mày cau lại, mắt ngọc mày ngài, má như tuyết, mặt như ngọc…
Chưa thoa son phấn nhưng lại ghét son phấn làm dơ bẩn nhan sắc. Chưa thoa son môi, lại ghét chu sa không đỏ bằng môi của nàng.
Một bộ váy lụa màu xanh lam không hoa lệ, không tô điểm, không phụ kiện, chỉ có hai đầu cạp váy nhẹ nhàng đung đưa theo gió, suối tóc xanh chưa chải như một dải lụa nhẹ bay theo gió.
Nàng cứ như vậy nhẹ nhàng chậm rãi đi đến, nắng sớm rực rỡ phủ lên người nàng, bộ váy màu xanh lam được dát lên ánh sao lấp lánh. Nàng giẫm lên ánh nắng chậm rãi đi đến, giống như muôn vàn cảnh sắc đều trở thành vật làm nền của nàng.
Cả người uể oải lãnh đạm vẫn không che hết được vầng sáng mơ hồ trên người nàng.
Vầng sáng đó không mãnh liệt nhưng không có kẻ nào có thể làm ngơ.
Hôm nay và hôm qua có thể nói là khác biệt như ngày và đêm, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra người đó chính là nàng trong nháy mắt.
Hắn vẫn cho rằng phụ nữ đẹp chỉ là liễu yếu đào tơ, chỉ có mỗi bề ngoài. Không ngờ hôm nay gặp mặt, Quân Tử Ly không thể không thừa nhận rằng diện mạo như phù dung, quốc sắc thiên hương, bên trong có tài năng, bên ngoài có vẻ đẹp.
Vẻ đẹp của nàng là từ trong ra ngoài, quanh người ngập tràn vầng sáng khiến người ta không dời mắt nổi.
Quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân nước Đông Ly, cho dù nói nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không đủ, ngay cả đệ nhất mỹ nhân nước Tây Lương là công chúa Quỳnh Hoa cũng không thể bì được với nàng.
Quỳnh Hoa công chúa...
Trong đầu hiện lên một bóng người, Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, ánh mắt nhuốm một màn sương mù mông lung.
Sau lưng Quân Tử Ly, Trục Phong và Truy Nguyệt luôn im lặng đứng thẳng nhìn thấy Phượng Hồng Loan chậm rãi đi đến, hai cặp mắt đồng thời giật mình trước vẻ đẹp của người tới. Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không thể liên hệ người phụ nữ nhếch nhác vết máu khắp người hôm qua với người đang nhẹ nhàng đi tới như nàng tiên không nhuốm bụi trần trước mặt với nhau.
Cô gái này vừa giống như hoa sen mới nở vừa như sen tuyết ở Thiên Sơn rơi xuống trần thế, dường như nhìn nhiều thêm một chút cũng là khinh nhờn nàng nhưng họ lại chẳng thể ngăn nổi đôi mắt của mình nhìn nàng.
Đỗ Hải khom người đứng cách Quân Tử Ly không xa cũng nhìn thấy Phượng Hồng Loan đang chậm rãi bước tới, ngoài mặt bình tĩnh như thể Phượng Hồng Loan vốn trời sinh phải được như vậy.
Giây lát sau, Truy Nguyệt bừng tỉnh, chuyển mắt nhìn về phía Quân Tử Ly, khi thấy sắc mặt của Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, trái tim thót lại, không nhịn được mở miệng: “Chủ tử...”
Quân Tử Ly không nói gì mà chỉ nhìn Phượng Hồng Loan, hình như không nghe thấy.
Đỗ Hải hướng ánh mắt nhìn về phía Truy Nguyệt, sau đó nhìn về phía Quân Tử Ly, đôi mắt già nua lóe lên ánh sáng u ám sâu thẳm.
“Chủ tử!” Trái tim Truy Nguyệt siết chặt, nàng ta mở miệng thêm lần nữa, giọng nói không khỏi to lên, cực kỳ nổi bật giữa viện tử tĩnh lặng.
Trục Phong cũng đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Truy Nguyệt, thuận theo ánh mắt Truy Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt mông lung như sương của Quân Tử Ly thì hơi ngẩn ra. Chủ tử…
“Ừ!” Giọng nói nói trầm thấp khàn khàn của Quân Tử Ly vang lên nhưng vẫn không rời mắt khỏi Phượng Hồng Loan.
“Chủ tử, nàng là...” Truy Nguyệt vẫn không thể tin được người đi tới chính là Phượng Hồng Loan, người phụ nữ nhếch nhác, chật vật, còn rất tham tiền, càng không tin nổi nàng chính là Vương phi chưa gả đã bị chủ tử của bọn họ hưu.
Nàng rất khác so với những lời đồn đại. Nàng căn bản không phải là kẻ vô dụng chỉ có bề ngoài.
“Nàng là Tam tiểu thư của Phượng phủ!” Quân Tử Ly chậm rãi lên tiếng. Giọng nói của hắn không cho thấy rõ cảm xúc.
“Không phải nàng, sao nàng có thể... Nàng...” Nhận được xác nhận chính thức, Truy Nguyệt muốn phản bác nhưng nhìn thấy Phượng Hồng Loan, ngay cả lời bản thân nói ra chính Truy Nguyệt còn chẳng thể tin nổi.
Chính đôi mắt lạnh nhạt này hôm qua đã khinh thường nhìn nàng ta xuất kiếm. Bất kể là nhếch nhác bẩn thỉu hay là đã rửa sạch bụi trần như hiện tại, vầng hào quang của nàng là điều không thể che giấu. Khí chất bễ nghễ xem thường như chẳng lọt mắt bất kỳ vật gì trên thế gian mạnh hơn muôn ngàn người trên đời này. Ở trước mặt nàng, nàng ta dường như chỉ có thể ẩn mình trong cát bụi.
Truy Nguyệt nhìn Phượng Hồng Loan, bàn tay trong ống áo bất giác nắm chặt lại.
“Truy Nguyệt, ngươi đang chất vấn ta à?” Quân Tử Ly bỗng nhiên quay đầu lại, hờ hững liếc nhìn Truy Nguyệt.
Khuôn mặt nhỏ của Truy Nguyệt lập tức tái mét, khom người nói: “Nô tỳ không dám!”
Quân Tử Ly không nói gì nữa, quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan, đôi mắt phượng từ mơ hồ trở nên sâu thẳm, cuối cùng biến thành một đầm sâu không nhìn thấy đáy.
Sau giây lát, hắn nhẹ nhàng mở miệng, giọng trầm trầm: “Kinh châu bất động ngưng lưỡng mi, duyên hoa tiêu tẫn kiến thiên chân*. Phượng Hồng Loan... Thật là khiến người ta phải bất ngờ...”