Chuyện này nếu xảy ra ở thời hiện đại thì nàng nhất định sẽ lập tức tiến hành giải phẫu. Với y thuật của nàng cộng thêm thuốc men và thiết bị y tế tân tiến, nhất định có thể cứu sống Xảo Nhi. Vậy nhưng, hiện giờ, nàng chỉ có thể đảm bảo rút kiếm ra không khiến Xảo Nhi xảy ra chuyện, còn vết thương tâm mạch do kiếm gây ra nặng như vậy thì nàng thực sự bất lực.
Phượng Hồng Loan mím chặt môi nhìn Xảo Nhi, cặp mày thanh tú chau lại.
“Tiểu thư, Đỗ quản gia đã cho Xảo Nhi cô nương dùng một viên Ngọc Lộ hoàn, có thể tạm thời duy trì tâm mạch cho Xảo Nhi. Nếu không nhanh chóng rút kiếm ra, e là...” Thanh Diệp nói rất khẽ khàng: “E là chẳng lành!”
Chẳng lành còn là nhẹ, hậu quả thậm chí có thể là cái chết. Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lùng, môi mỏng hơi mím lại.
Một lát sau, bên ngoài có tiếng bước chân tới vội vã, Phượng Hồng Loan đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, nàng đã bắt gặp Đỗ Hải chạy tới thở hồng hộc, cúi người hành lễ với Phượng Hồng Loan, sắc mặt không được tốt cho lắm: “Tiểu thư!”
“Sap rồi? Hắn đang ở đâu?” Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải.
“Vân công tử đang ở tại... Vọng Nguyệt Lâu!” Đỗ Hải thoáng do dự trước khi nói ra.
“Vọng Nguyệt Lâu?” Phượng Hồng Loan ngẩn người, lập tức lục tìm trong đầu nhưng ngoài ký ức nàng và Xảo Nhi sống nương tựa vào nhau bị người trong phủ ức hiếp ra thì hình như nàng chỉ từng ra khỏi cửa một lần từ 4 năm trước, lần đó ngồi xe ngựa, trong trí nhớ chỉ có tòa chùa cổ Thanh Sơn, rừng hoa đào và một bóng lưng mặc áo trắng. Cứ như thể trước nay nàng hầu như chưa từng đi ra ngoài.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng có những địa điểm nổi tiếng trong kinh thành cần phải biết thì nàng đều biết hết. Tuy vậy, nàng vẫn không biết Vọng Nguyệt Lâu này là nơi nào. Nàng thắc mắc nhìn Đỗ Hải.
Đón nhận ánh mắt thắc mắc của Phượng Hồng Loan, sắc mặt Đỗ Hải không được đẹp mắt, ông giải thích: “Tiểu thư, Vọng Nguyệt Lâu là lầu xanh!”
“Ồ?” Phượng Hồng Loan ngẩn ra thêm lần nữa, lập tức nhớ ra ở cổ đại có những chốn như lầu xanh, kỹ viện, hơn nữa còn là việc làm ăn quang minh chính đại. Ở cổ đại hình như cũng có giấy phép kinh doanh.
Có điều, Phượng Hồng Loan là tiểu thư khuê các đoan trang lễ phép. Mặc dù nàng đọc nhiều sách vở có kiến thức uyên bác nhưng không biết lầu xanh cũng không có gì lạ. Toàn bộ tâm tư tình cảm của nàng đều dành hết cho Quân Tử Ly.
“Phải!” Đỗ Hải gật đầu.
“Hắn làm gì ở lầu xanh?” Nghĩ đến Quân Tử Ly, sắc mặt Phượng Hồng Loan lập tức lạnh lẽo thêm một chút, nàng hỏi.
“Chuyện đó…” Khuôn mặt già nua của Đỗ Hải lập tức trắng bệch, nhìn Phượng Hồng Loan, không biết phải mở miệng như thế nào.
Phượng Hồng Loan nói ra câu đó xong cũng không nhịn được cười thầm trong lòng, đàn ông tới lầu xanh thì còn có thể để làm gì nữa? Chẳng qua là mua vui mà thôi! Nàng đúng là đã hỏi khó người ta rồi.
“Vọng Nguyệt Lâu đó có xa không?” Phượng Hồng Loan lập tức đổi câu khác.
“Ngay trên trục đường chính của kinh thành, đó là lầu xanh lớn nhất ở kinh đô nước Đông Ly.” Đỗ Hải nói: “Từ tướng phủ tới đó mất nửa canh giờ.”
“Được!” Phượng Hồng Loan gật đầu, nhìn Đỗ Hải, thái độ nghiêm nghị: “Đỗ bá ở lại đây trông coi cẩn thận, không cho bất kỳ ai vào đây! Cho đến khi ta từ Vọng Nguyệt Lâu trở về!”
“Tiểu thư? Tiểu thư muốn tới... tới Vọng Nguyệt Lâu?” Đỗ Hải nghe vậy lập tức biến sắc: “Tiểu thư tuyệt đối không thể làm vậy được, người…”
Phượng Hồng Loan nghiêm mặt, ngắt lời ông, cặp mắt phượng lạnh lùng: “Đỗ bá đi thì có thể mời được hắn đến đây sao?”
Đỗ Hải lập tức im bặt. Với thân phận của Vân công tử, quả thực ông không mời nổi.
“Đỗ bá đừng quên mới vừa rồi Đỗ bá đã nói mọi chuyện đều sẽ nghe theo lời ta.” Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải, ánh mắt lạnh lùng: “Đỗ bá nhanh quên như vậy sao?”
Đỗ Hải lập tức quỳ “phịch” xuống đất, vội vàng thỉnh tội: “Lão nô không dám! Nhưng mà, tiểu thư à… Chỗ đó thực sự không phải nơi tiểu thư nên tới, rất tổn tại danh dự đấy ạ…”
“Danh dự của ta đã không còn nữa rồi!” Phượng Hồng Loan quả quyết phẩy tay: “Đừng nói nữa, Thanh Lam, Thanh Diệp, đi theo ta!”
“... Dạ!” Sắc mặt Thanh Lam, Thanh Diệp trắng bệch nhưng vẫn cúi người vâng lời.
Phượng Hồng Loan hài lòng liếc nhìn Thanh Lam, Thanh Diệp, cất bước đi ra ngoài. Một tòa lầu xanh ở cổ đại thì có là gì, nhiệm vụ đầu tiên nàng làm kể từ khi được tổ chức đào tạo ra chính là trà trộn vào trong một khu phố đèn đỏ ở Mỹ suốt một năm, cho tới khi bắn hạ tiêu diệt được mục tiêu…
Nàng quen thuộc những chốn làng chơi như vậy còn hơn cả đàn ông.
Nàng nhếch môi cười lạnh lùng, hờ hững. Những việc đã qua trong quá khứ giờ tình cờ nhớ lại càng chỉ thêm đau lòng.
Sắc mặt Phượng Hồng Loan hơi u ám, bóng lưng áo lam phủ một lớp sương lành lạnh.
Thanh Lam và Thanh Diệp thoáng thất thần nhìn bóng lưng Phượng Hồng Loan, lập tức cất bước đuổi theo.
“Tiểu...” Đỗ Hải nhìn theo bóng lưng Phượng Hồng Loan dường như bỗng nhiên bị hơi thở đau thương và lạnh lùng của nàng đóng băng, lời ngăn cản có làm thế nào cũng không nói ra miệng được, đành nhìn ba người đi xa.
Cửa chính của phủ Thừa tướng đã có xe ngựa chuẩn bị sẵn sàng chờ ở đó. Xa phu là một thiếu niên mặt mày đoan chính chỉ mới mười mấy tuổi. Thấy ba người nhóm Phượng Hồng Loan đi ra, người này lập tức khom lưng cúi chào hết sức cung kính: “Tiểu thư!”
“Ừm!” Phượng Hồng Loan gật đầu liếc nhìn xe ngựa rồi lại liếc nhìn xa phu, đi về phía xe.
Thanh Lam và Thanh Diệp vội vàng bước nhanh lên trước, đưa tay vén rèm xe lên. Xa phu lập tức quỳ bò ở trước xe ngựa, dùng lưng thay cho ghế kê chân.
“Không cần! Ngươi đứng dậy đi!” Phượng Hồng Loan lắc đầu với xa phu, đỡ xa phu đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy lên xe.
Thanh Lam và Thanh Diệp nhìn Phượng Hồng Loan, hai khuôn mặt nhỏ lại giật mình một lần nữa. Xa phu cũng ngẩng đầu, nhìn Phượng Hồng Loan bằng ánh mắt khó tin.
Phượng Hồng Loan chui vào trong xe, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của hạ nhân, quét mắt nhìn trong xe một lượt thấy trong xe được bài trí trang nhã, có nệm êm, gối dựa, bàn trang điểm, thậm chí có đĩa bánh ngọt, hoa quả, bút lông, nghiên mực, đầy đủ mọi dụng cụ, chẳng khác gì một phòng khách cỡ nhỏ.
Nàng lựa một chỗ thoải mái, nằm hờ nửa người, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gọi với ra ngoài: “Còn thất thần ngoài đó làm gì? Không mau đi đi!”
“Vâng!” Ba người ngoài xe lập tức hoàn hồn, vội vàng vâng dạ.
Thanh Lam và Thanh Diệp lập tức nhẹ nhàng lên xe, chui vào bên trong, nhìn Phượng Hồng Loan một cái, thận trọng tìm một chỗ ngồi xuống. Xa phu lập tức đứng dậy leo lên xe, vung roi quất ngựa, xe lập tức lăn bánh.
Trong xe yên tĩnh không phát ra chút tiếng động nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe nghiến lên mặt đường, một lát sau, bắt đầu loáng thoáng nghe thấy tiếng người vọng vào trong xe.
Phượng Hồng Loan mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, vén rèm nhìn ra ngoài thì thấy đã đi hết con đường chạy quanh phủ Thừa tướng ra tới ngoài trục đường chính.
Phóng tầm mắt nhìn thử mới thấy Đông Ly phồn hoa!
Cửa hàng nằm san sát nhau, ven đường có bày các sạp nhỏ bán châu báu quý hiếm, đồ nữ trang, vải vóc, trâm cài, tiếng rao hàng ầm ĩ không ngớt bên tai. Trên đường người qua kẻ lại, nam nữ già trẻ, dăm ba người kết thành một nhóm, có thể bắt gặp không ít công tử và tiểu thư trẻ tuổi, cũng có cả người già và trẻ em. Có người đi chơi, có người đi mua đồ, cũng có những chiếc xe ngựa chỉ đi ngang qua giống xe của nàng.
Kẻ đến người đi nườm nượp nối đuôi nhau, hết sức náo nhiệt.
Phượng Hồng Loan nhìn thoáng qua rồi hờ hững thu tầm mắt về, thả rèm xuống. Dù phồn hoa thế nào cũng không thể sánh bằng hiện đại, không đến mức khiến nàng thấy choáng ngợp. Chẳng qua nàng chỉ muốn nhìn thử xem lầu xanh cổ đại trông như thế nào mà thôi.
Sau khi Phượng Hồng Loan thả rèm xuống, Thanh Lam và Thanh Diệp ngồi trong xe cũng tiếc nuối thu tầm mắt lại.
Có không ít công tử trẻ tuổi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc tựa đóa phù dung hay làn nước trong veo của Phượng Hồng Loan, ai nấy đều dừng chân, ngẩn ngơ nhìn theo như hồn xiêu phách lạc. Không ít cô gái trẻ tự thấy xấu hổ vì không bằng người ta, tới tấp nhìn theo.
Trục đường chính ồn ào náo nhiệt bỗng không còn nghe thấy tiếng người.
Xe ngựa tiếp tục đi thong thả, người hai bên đường tới tấp nhường đường, có không ít người nhận ra đây là xe ngựa của tướng phủ. Các công tử trẻ tuổi có gia cảnh hậu đãi đua nhau suy đoán xem đây là vị tiểu thư nào của phủ Thừa tướng để tới cửa cầu hôn. Còn các công tử nhà nghèo thì buồn bã thở dài, lắc đầu.
Xe đi thẳng một mạch. Phượng Hồng Loan ở trong xe không hề biết vừa rồi cô chỉ lộ diện một lần đã khiến biết bao nhiêu công tử trẻ tuổi trong kinh hồn xiêu phách lạc, chỉ nhận thấy trên đường bỗng yên lặng khác thường nhưng không mấy để tâm.
Nhã gian gần cửa sổ trên lầu hai của Phượng Hoàng Lâu, một người đàn ông mặc đồ đen toàn thân có dáng dấp cao ráo nho nhã đẹp mắt đứng đầy đĩnh đạc, cầm chén bạch ngọc trên tay nhìn xuống bên dưới, đương nhiên cũng nhìn thấy dung nhan khuynh thành tuyệt sắc tựa phù dung mới nở của Phượng Hồng Loan. Hắn hơi ngẩn ra.
Nhưng cũng chỉ hơi ngẩn ra mà thôi, hắn lập tức nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng, hờ hững của Phượng Hồng Loan, hơi thở lạnh lùng quanh người nàng dường như ngăn cách nàng với trần thế nhưng lại rất hòa hợp với hơi thở lạnh lẽo của thế giới này.
Dung nhan tuyệt sắc và khí chất lạnh lùng được kết hợp với nhau thành một thể. Vừa ở trong trần thế nhưng lại cũng vừa thoát ly trần thế.
Đôi mắt phượng của người đàn ông hơi nheo lại. Đông Ly còn có người con gái như vậy ư?
Màn che buông xuống che khuất dung nhan của người con gái ngồi trong. Ánh mắt của người đàn ông vẫn không rời đi, cứ thế nhìn rèm xe che kín.
Trong một thoáng, Phượng Hồng Loan ngồi trong xe cảm nhận được một ánh mắt nhìn xuyên qua rèm xe nhắm tới người nàng, dường như khắp người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không chỗ nào không phơi bày ra trước mắt kẻ đó.
Nàng hơi nhíu mày, nhắm mắt lại rồi mở choàng ra, ngồi dậy một lần nữa, hất mạnh rèm lên, nhìn về phía ánh mắt đó.
Cùng với động tác vén rèm của Phượng Hồng Loan, mọi người hai bên đường ồ lên kinh ngạc, ngẩn ngơ ngắm nhìn nàng thêm lần nữa.
Phượng Hồng Loan chẳng hề để ý, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một ô cửa sổ để mở trên lầu hai của Phượng Hoàng Lâu.
Có một bóng người mặc trường bào gấm màu đen tuấn tú đẹp mắt nho nhã đứng gần cửa sổ. Rèm xe che khuất mất mặt mũi của hắn nên không nhìn được, chỉ nhìn thấy một đôi tay còn trắng hơn chén bạch ngọc, nhưng vẫn có cảm giác đối phương nhất định là một người ưa nhìn, nho nhã, khoan thai, nhẹ nhàng, đĩnh đạc.
Tay hắn cầm chén bạch ngọc, ánh mắt vẫn chăm chú vào nàng. Chiếc chén bạch ngọc tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, vừa dịu dàng vừa lạnh lùng, không hòa hợp với hơi thở xung quanh, giống như con người của hắn.
Phượng Hồng Loan hơi nheo mắt lại, đối đầu với ánh mắt kia, nhìn đáp trả lại hắn bằng ánh mắt xuyên tường tương tự.
Ở Đông Ly, ngoài Quân Tử Ly và Vân Cẩm, vẫn còn nhân vật như thế này ư?
Đột nhiên nhận lại ánh mắt xuyên tường tương tự của Phượng Hồng Loan, người đàn ông dường như ngẩn ra, lập tức kinh ngạc nhìn Phượng Hồng Loan, nàng cảnh giác và nhạy cảm đến vậy sao?