“Đến Nam thành?” Quân Tử Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Diên ngoài cửa, nghi ngờ nói: “Đến Nam thành làm gì?”
“Hình như đi tới Lão thiết tượng tiệm.” Vệ Diên có hơi chần chừ, hắn cũng hiểu một người con gái đi tới tiệm rèn để làm gì.
“Hả?” Quân Tử Ngọc hơi nhíu mày: “Ly Vương phủ có động tĩnh gì không?”
“Kể từ lúc hạ triều, Lý Vương điện hạ vẫn luôn ở trong thư phòng vẽ tranh, cũng không có động tĩnh gì.” Vệ Diên lại nói.
“Hừ!” Quân Từ Ngọc gật đầu. Vẻ mặt thanh tú của như ngọc hơi chăm chú, giống như trầm tư. Lúc lâu sau, hắn đặt bút xuống, cười nhạt: “Quả nhiên rất thú vị.
“Ngươi đi chuẩn bị đi, qua một giờ nữa thì trẫm đi vi hành Phượng Hoàng Lâu!” Quân Tử Ngọc tiếp tục cúi đầu phê chuẩn tấu chương trong tay, căn dặn: “Không được phép báo cho Hoàng Thái Hậu biết chuyện trẫm muốn ra ngoài. Bằng không chỉ tra hỏi mỗi ngươi.”
“Vâng, vậy lão nô đi chuẩn bị ngay.” Cơ thể Vệ Diên run lên, phút chốc gương mặt già nua trở nên đau khổ, khom người lui ra ngoài, nghĩ xem lúc trở về không biết phải như thế nào mới có thể ứng phó được sự vặn hỏi của Hoàng Thái Hậu.
Cùng lúc đó, bên ngoài Nam thành.
Một chiếc xe ngựa không mấy tráng lệ tăng tốc thúc ngựa từ xa chạy tới. Phu xe là một tiểu đồng có tướng mạo thanh tú. Bên trong xe ngựa là một người đàn ông trẻ tuổi mặc cẩm bào màu đen nằm lười biếng.
Nhan sắc của người đàn ông nghiêng nước nghiêng thành, lạnh hơn băng tuyết. Lông mi dài rủ xuống, là đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngón tay như ngọc nhẹ nhàng gõ đầu gối, yên tĩnh nhưng dáng nằm lại ung dung quý phái.
“Chủ tử! Trước mặt là vào thành rồi.” Tiểu đồng chính là Tiểu Thanh Đình, tức khắc nhìn tới cửa thành rồi hướng về người con trai bên trong nhẹ giọng nhắc.
Không hiểu sao, buổi tối chủ tử không ngủ, lại muốn lên núi ngắm sao trời, hại hắn bây giờ xương cũng mềm luôn rồi. Bây giờ chẳng nhìn thấy ngôi sao nào lại giận dữ quay về.
“Hừ!” Người con trai nhắm mắt lại mở ra, đưa tay vén rèm lên nhìn qua, thản nhiên nói: “Lưu Nguyệt có đó không?”
“Chủ tử!” Lưu Nguyệt lên tiếng đáp lại, một bộ quần áo đen, đầu đội nón lá, im hơi lặng tiếng ngồi cùng Tiểu Thanh Đình bên ngoài.
“Phủ Thừa tướng có động tĩnh sao?” Người con trai nhẹ giọng hỏi.
“Bẩm chủ tử, canh năm hôm nay, Phụng Thừa tướng đã trở lại phủ. Tuy nhiên Phụng Tam tiểu thư cũng không gặp ông ta, ngủ một mạch đến trưa, bây giờ mới ra khỏi tướng phủ, đang đi tới Nam thành.” Lưu Nguyệt lập tức nói.
“Hả?” Người con trai ngớ ra, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn tường thành trước mặt, hai chữ Nam Thành nổi bật dễ nhìn thấy, mắt phượng nheo lại: “Nàng ta không tới Phượng Hoàng Lâu sao? Sao lại tới Nam Thành chứ?”
“Bẩm chủ tử, hình như là tới Lão thiết tượng tiệm. Lưu Nguyệt cũng nghi ngờ, không hiểu là một người con gái đến nơi đó làm gì.
“Được rồi. Đúng lúc ta cũng có đồ muốn làm.” Khóe miệng người đàn ông cong lên một nụ cười, thanh tao phong nhã. Thuận tay thả rèm xuống, giọng nói dịu dàng trong vắt: “Lập tức tới Lão thiết tượng tiệm”
“Vâng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thanh Đình phút chốc run lên, đáp lại một tiếng.
Lưu Nguyệt yên lặng, lại hòa mình trong bóng tối.
Xe ngựa chậm rãi tiến vào Nam Thành, chạy thẳng tới Lão Thiết Tượng tiệm.
Cùng lúc đó, ở một góc thiền viện trong Thanh Sơn tự phía sau núi.
Một lão tăng râu tóc bạc phơ, cả người mặc đồ xám ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ. Khuôn mặt vuông vức, lông mày kiếm ngược, mi tâm lộ rõ vẻ mơ hồ mệt mỏi. Ngồi trước ông ta là Vân Cẩm. Vân Cẩm có nhan sắc tuyệt đẹp trong veo như gương sáng, ánh mắt yếu ớt.
Hai người đều nhắm mắt lại, ở giữa bốc lên làn sương mờ vòng quanh. Hai người giống như ẩn trong làn sương mờ.
Một ngày một đêm vận nội công, kề sát bên nhau.
Sau đó, lão tăng mở mắt ra, đáy mắt ông ta như một vũng nước sâu thẳm, chậm rãi thu tay, nói một câu Kinh Phật: “Vân Thiếu nghịch thiên, nhân quả tuần hoàn, tự mình tính toán. Không tới trăm ngày đã hai lần sử dụng linh lực bừa bãi. Thật may hôm qua đúng lúc lão tăng dạo chơi đến đây, nếu không cho dù là Đa La Kim Tiên hồi sinh cũng không thể cứu được. Biết rõ không thể những vẫn làm, đúng là ngu ngốc. Mong rằng sau này, Vân thiếu chủ hành xử cẩn trọng, tự mình cân nhắc.”
“Đa tạ Trí Duyên đại sư đã cứu giúp. Sau này Vân Cẩm sẽ tự lượng sức mình.” Vân Cẩm từ từ mở mắt, xoay người nhìn Trí Duyên, đưa tay ra giống như gieo Kinh Phật. Một đêm rồi không mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút trầm khàn.
“Mệnh sát thay đổi, thế sự vô thường. Là phúc hay họa, khó mà giải thích.” Đôi mắt già nua của Trí Duyên đại sư nhìn Vân Cẩm đầy sâu xa, chậm rãi lắc đầu, khẽ thở dài: “Vân Thiếu chủ không cần cảm tạ, tất nhiên mạng của Vân Thiếu chủ chưa tuyệt, thiên mệnh đã vậy, vậy nên lão tăng giúp Vân Thiếu chủ độ một kiếp này.”
“Thiên mệnh ba phần, nhân lực bảy phần. Ta vẫn phải đa tạ đại sư!” Vân Cẩm đứng lên, vái Trí Duyên đại sư một lạy.
Trí Duyên nhìn Vân Cẩm, cũng không ngăn lại, nhận một lạy rồi gật đầu: “Lão tăng còn phải tới núi Lạc Hoàn, không thể ở lại nơi này lâu được, trong người Vân Thiếu chủ hẳn cũng không còn gì nghiêm trọng, sau này hữu duyên sẽ gặp lại. Vân Thiếu chủ xin cứ tự nhiên.”
Vân Cẩm gật đầu rồi vái chào lần nữa: “Đại sư thượng lộ bình an. Vân Cẩm xin cáo từ.”
Nói xong, cũng không ở lại lâu nữa, chậm rãi rời khỏi phòng thiền.
Trí Duyên nhìn bóng của Vân Cẩm biến mất, đôi mắt già nua nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rơi vào đúng những ngôi sao mờ ở phía Tây bầu trời. Vài ngôi sao đang kéo đuôi nhau, ánh sao sáng ngời, khó phân biệt được cảnh sắc mùa thu.
Đôi mắt già nua sâu xa thoáng qua vẻ nghi hoặc, ông ta đã tính toán rằng Phượng Tinh sắp tới. Nhưng tại sao bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ ông ta dự đoán có nhầm lẫn gì sao?
Nhìn lúc lâu, ở phía Tây bầu trời vẫn như bình thường. Trí Duyên lắc đầu rồi thu hồi tầm mắt.
Tầm mắt vừa rời đi, đột nhiên phía chân trời xanh có mây đen bao phủ. Trí Duyên phút chốc kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu. Chỉ vừa mới thấy vài ngôi sao nơi đó, trong nháy mắt mây đen kéo tới, rồi ngay sau đó một đường ánh sáng nhức mắt rọi xẹt trên bầu trời. Một ngôi sao sáng bỗng rơi vào giữa những ngôi sao, trong nháy mắt ánh sáng rực rỡ chói lóa lấn át hết tất thảy những ngôi sao xung quanh.
Nhất cử tranh phong!
Trí Duyên phút chốc sửng sốt nhìn theo những ngôi sao kia. Đôi mắt già nua sâu thẳm thoáng qua vẻ kích động chưa từng có, cả người đang ngồi dồn sức vùng dậy.
Chỉ thấy ngôi sao kia vừa mới tới đã từ từ phát ánh sáng rực rỡ, hàng vạn ánh sao có thể so với Nhật Nguyệt. Ánh sáng chiếu rọi Cửu Châu, đất trời phai sắc.
“Phượng Tinh, là Phượng Tinh!” Trí Duyên kích động kêu lớn lên, cả người khẽ run, khó mà tự kiềm chế.
Sau đó, Trí Duyên bình phục kích động trong lòng, nhìn ngôi sao kia và mấy ngôi sao bao quanh.
Bên trong đối đầu, tranh giành lẫn nhau, hàng ngàn sợi tơ dây dưa liên kết với nhau, bày ra một khung cảnh hỗn độn ngổn ngang.
Cũng chỉ ngay sau đó, đột nhiên nổi lên mây mù bốn phía, phút chốc bao phủ lên mấy ngôi sao kia. Trí Duyên kinh ngạc, vội vàng nhắm mắt vận công. Cả thân bỗng xoay vòng, khi mới xoay được hai vòng thì chợt khạc ra một ngụm máu tươi, ngã nhào ra đất.
Vừa mới tiếp đất, ông ta lập tức ngẩng đầu nhìn phía Tây bầu trời, chỉ thấy bóng dáng của ngôi sao bỗng dưng biến mất, những ngôi sao cũng ẩn vào trong tầng mây, không nhìn thấy nữa. Dường như đồng thời có một tiếng “Ầm” vang lên, đóng cửa phòng rồi lên tiếng đáp lại. Một lão tăng cũng râu tóc bạc phơ xông vào, nhìn thấy nét mặt già nua khó nén vẻ kích động của Trí Duyên đang nằm trên đất, gấp giọng hỏi: “Sư thúc, người thấy rồi sao?”
“Ừ!” Trí Duyên gật đầu nhẹ, không để ý tới máu tươi trên khóe miệng, cười nói: “Phượng Tinh xuất hiện, ngàn năm hiếm thấy. Thật may đã không để lỡ.”
“Nhưng người có thấy kết quả không?” Lão tăng tới đỡ Trí Duyên dậy, gấp giọng hỏi.
“Hừ, vẫn chưa.” Đôi mắt già nua của Trí Duyên lộ vẻ tiếc nuối.
“Sao lại biết chưa từng chứ? Kể cả ẩn vào tầng mây cũng không làm khó được người mà?” Lão tăng gấp giọng nói: “Sư thúc, người mau thử lại lần nữa đi! Có lẽ vẫn còn kịp đó.” “Hôm qua ta giúp Vân Thiếu chủ độ ải, hao phí một nửa tu vi, hiện tại công lực thực chưa đủ năm phần, không mở được thiên nhãn, không thể hành động được.” Trí Duyên lắc đầu nhẹ, cười khổ nói.
“Tại sao có thể như vậy chứ?” Lão tăng bỗng chốc ngẩn ra, nhìn Trí Duyên.
“Ý trời rồi…” Trí Duyên khẽ thở dài: “Phượng Tinh xuất hiện, bàn mệnh đã mở, thời sự hỗn loạn, phúc họa khó lường! Cơ duyên thực khéo, quả thật là ý trời, sức người không thể làm gì được, không thể cưỡng cầu.”
“Ài, người khổ cực tới đây chỉ vì thời khắc này. Không ngờ lại…” Nét mặt già nua của lão tăng bỗng chốc tối sầm lại, tựa như than thở: “Đích thực là ý trời.”
“Ta khổ cực từ Ngũ Hành Sơn tới, có lẽ vì để cứu Vân thiếu chủ. Tránh được một ngôi sao thầm rơi xuống. Thật là có duyên phận.” Phật pháp của Trí Duyên cao sâu, hiểu cao biết rộng, trong phút chốc đã thu lại thần sắc ảm đạm thở than, khôi phục lại sự sâu xa.
“Vâng. Sư thúc đã không uổng công đi một chuyến khổ cực. Nếu không đã bỏ lỡ một ngôi sao. Thế gian này hỗn loạn không rõ sự diệu kỳ.” Lão tăng là trụ trì Thiên m đại sư của Thanh Sơn Tự. Phật pháp cũng cao siêu, hiểu cao biết rộng, thu lại dáng vẻ tiếc nuối.
“Không sai!” Trí Duyên gật đầu.
Hai người bèn nhìn nhau cười, ánh mắt cùng nhìn về chân trời phía Tây. Không biết rằng vì chòm Phượng Tinh này, thế gian sẽ dấy lên những sự thế hỗn loạn nào. Chưa biết trước kết quả cũng là chuyện tốt. Bọn họ sống thừa mấy năm rồi, nhìn qua cũng được rồi.
Rời khỏi thiện viện, Vân Cẩm dừng bước, đứng chắp tay, ngước mắt nhìn khoảng trời phía Tây. Nhìn một lúc thấy bầu trời vẫn như một tấm gương sáng, những ngôi sao vẫn ở yên chỗ cũ của chúng, không hề dịch chuyển.
Hơi cau mày, mắt phượng thoáng qua vẻ nghi hoặc. Chẳng lẽ hắn thăm dò có nhầm lẫn sao? Lúc sau hắn thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn lại thiện viện vừa mới rời khỏi. Trí Duyên đại sư cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này.
Còn đang nghi hoặc thì bỗng bầu trời lóe lên một tia sáng. Vân Cẩm bỗng chốc kinh ngạc, chợt ngẩng đầu. Chỉ thấy những ngôi sao đang ở giữa bầu trời kéo tới một chòm sao khác. Ngôi sao này vừa mới xuất hiện, ánh sáng rực rỡ chói lóa chân trời, chớp mắt rọi sáng Cửu châu.
Nhất cử tranh phong!
Nó khiến cho những ngôi sao khác trở nên ảm đạm. Sau đó, trong nháy mắt những ngôi sao nhanh chóng di chuyển bao quanh lấy nó làm trung tâm. Ánh sáng dần lớn, phút chốc toàn bộ khoảng trời phía Tây sáng chói vời vợi.
Ngay sau đó, bỗng dưng bốn phía nổi lên mây mù, Phượng Tinh yếu dần rồi ẩn mất vào tầng mây.
Vân Cẩm kinh ngạc, dồn sức giơ tay, ngưng tụ linh lực, thất tinh hội tụ chân nguyên. Bỗng dưng quanh người hiện ánh sáng rực rỡ bao phủ, vầng trán nóng, hiện ra một luồng ánh sáng màu đỏ.