"Vâng! Lão đầu tử tuân lệnh!" Lão Thiết lập tức khom người, chỉ là xiết chặt bản vẽ và khăn lụa trong tay.
“Ngươi lập tức đem về làm đi. Nhất định phải làm hoàn hảo nhất.” Người thiếu niên nhẹ nhàng vung, đưa tay giật khăn lụa trong tay lão Thiết, bỏ vào trong ngực, lông mày sáng quắc, lại nhìn về hướng xe ngựa rời đi.
“Vâng.” Lão Thiết nhìn thấy rõ sự nóng bỏng trong mắt người thiếu niên, đáy lòng lập tức căng thẳng. Khom người làm theo.
“Không ngờ rằng, ta tới Đông Ly lần này lại thu hoạch được không ít.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo của người thiếu niên tỏa ra sự u ám, nụ cười kiều diễm, chớp mắt giống như một đóa cúc trắng phong hoa tuyết nguyệt.
Lão Thiết không nói, nhìn nụ cười tươi rói của người thiếu niên, trong lòng dao động.
“Còn bao lâu nữa đoàn hộ vệ mới đến?” Người thiếu niên quay đầu hỏi.
"Bẩm chủ tử! Chắc khoảng chừng nửa tháng nữa ạ.” Lão Thiết lập tức cung kính trả lời.
“Ừ, ta muốn sau khi yến tiệc kết thúc, lập tức đưa nàng ấy trở về.” Người thiếu niên nói.
"Chủ tử, nghe nói hôm nay thái độ của Quân Tử Ly rất khác thường, đồng ý ba điều kiện của nàng ta, còn thêm một trăm ngàn lượng vàng. Hơn nữa còn vì nàng ta mà sai ti nữ đưa Quỳnh Hoa công chúa về Tây Lương. Vân Cẩm muốn ở rể trong Phượng Phủ làm phu quân của Tam tiểu thư. Có thể nói, bây giờ nàng phất lên như diều gặp gió. Nếu như chúng ta muốn âm thầm đưa nàng ta đi, e rằng không dễ.” Lão Thiết lập tức nói.
"Vậy thì càng phải đưa nàng ấy đi!" Ánh mắt người thiếu niên lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng âm trầm: "Quân Tử Ly có mắt không tròng, không nhìn ra được viên ngọc quý. Đi thích cái bình hoa Quỳnh Hoa kia. Bây giờ đòi đổi ý, sao có thể tha cho hắn. Hôm nay, ta tìm được nàng ấy rồi, đương nhiên nàng ấy chính là của ta.”
Lão Thiết lập tức kinh hãi, nhìn người thiếu niên, dường như bị câu “của ta” kia khiến cho kinh sợ.
“Ngươi mau đi sắp xếp đi. Bất kể bỏ ra cái giá nào, sau khi yến tiệc kết thúc, ta nhất định phải đưa nàng ấy đi.” Người thiếu niên không để ý tới vẻ kinh hãi trong mắt lão Thiết, lông mày rực rỡ, xán lạn, mang theo vẻ ép buộc.
“Chủ tử có muốn chờ tin của Thánh tượng đến rồi mới quyết định tiếp không, có lẽ Thánh thượng cũng không nhất định có chỉ thị khác…” Lão Thiết nhẹ giọng thử thăm dò.
“Không cần. Mọi chuyện ở Đông Ly, phụ hoàng muốn ta toàn quyền quyết định. Huống chi tìm được nàng ấy rồi, có lẽ so với ta, phụ hoàng còn nóng lòng đưa nàng ấy về hơn.” Người thiếu niên lập tức cắt đứt lời của lão Thiết.
"Nhưng mà..."
“Không có nhưng nhị gì hết.” Lông mày người thiếu niên lập tức trở lên lạnh lùng, đảo mắt nhìn chằm chằm lão Thiết, ánh mắt kiềm chế cơn giận, nghiêm nghị chất vấn: “Ngươi cho rằng thân là Thái tử lại không có quyền đưa một người về sao?”
“Vâng, Thái tử điện hạ thứ tội. Lão đầu tử hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của Thái tử điện hạ.” Lão Thiết lập tức quỳ xuống đất thỉnh tội.
"Cứ như vậy đi!" Người thiếu niên khoát tay chặn lại, lạnh lùng nhìn lão Thiết một cái: "Đừng tưởng rằng ngươi tự do tự tại mười mấy năm thì đã quên mất chủ tử của mình là ai. Nếu ta phát hiện ngươi có gì không ổn thì cẩn thận đầu của ngươi.”
"Lão đầu tử không dám!" Lão Thiết lập tức cúi đầu.
Người thiếu niên hừ lạnh một tiếng: "Không dám là tốt!"
Lão Thiết không dám nói nữa.
"Thôi, ngươi mau đi đi! Nhất định phải làm món đồ đó cho cẩn thận, ta sẽ đi tìm địa phận bí ẩn của Lam Tuyết để phụ hoàng đóng cửa đọc sách.”
đem cái đó món đồ mà làm cẩn thận, ta vậy thì đi tìm Lam Tuyết thầm ẩn, cho phụ chủ nghỉ sách đóng kín một cái." Người thiếu niên khoát tay, đi vào tiểu viện.
“Vâng.” Lão Thiết đứng dậy. Nhìn về hướng xe ngựa của Phượng Hồng Loan rời đi. Đáy mắt ông ta khẽ xao động, ngay sau đó cũng theo sau người thiếu niên đi vào tiểu viện.
Trước cửa Lão Thiết Tượng tiệm lại yên tĩnh trở lại.
Ở phía sau, cách dãy phố của Lão Thiết Tượng tiệm khoảng một trăm thước, có một chiếc xe ngựa đỗ yên lặng.
Xe ngựa không mấy xa hoa, đỗ ở đó cũng khá lâu nhưng cũng không có ai chú ý đến.
Bộ dạng của tiều đồng ngồi phía trước xe là một nhóc con cầm roi chơi đầy nhàm chán. Dây roi vòng một vòng rồi hai vòng, cuối cùng không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Chủ tử, rốt cuộc chúng ta định dừng ở đây tới khi nào? Chờ chúng ta tới Phượng Hoàng lâu, Phượng Tam tiểu thư người ta rời đi mất rồi.”
Tiểu đồng chính là Tiểu Tinh Đình. Hắn không hiểu, chủ tử nói muốn đến Lão Thiết Tượng tiệm, còn tưởng rằng thật sự muốn làm đồ, hay là tới gặp Phượng Tam tiểu thư. Nhưng mà không ngờ rằng, người đã tới rồi nhưng cũng không làm đồ, người cũng đi rồi cũng không rời đi. Hơn nữa còn đứng ở đây hơn một giờ đồng hồ, lại chẳng nói câu nào.
Hắn thật sự không hiểu chủ tử định làm gì. Từ hôm qua sau khi nhìn thấy Phượng Tam tiểu thư trên lầu, chủ tử vẫn rất khác thường.
Mặc dù hắn không dám chất vấn quyết định của chủ tử nhưng mà trong lòng hắn thật sự rất lóng lòng muốn đến Phượng Hoàng lâu. Không chỉ trong nước Đông Ly mà khắp thiên hạ cũng lan truyền, Phượng Tam tiểu thư, Vân Cẩm công tử, còn cả Ly Vương muốn tới đó thực hiện giao ước. Nhất định sẽ có kịch hay để xem.
Nhưng mà chủ tử lại một mực dừng xe ở đây, nhìn dáng vẻ không muốn rời đi này, hắn rất sốt ruột.
“Ừ.” Người đàn ông bên trong xe đáp lại một câu, giọng trầm thấp. Sau đó không nói thêm bất kì lời dư thừa nào nữa.
Tiểu Tinh Đình nghe thấy người đàn ông lên tiếng lập tức rụt cổ, há miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cúi xuống. Cũng không dám nói tiếp.
Mặc dù Chủ tử sủng hắn, nhưng hắn không thể được sủng mà kiêu. Chủ tử dừng xe ở đây, nhất định là có lí do hắn không nên hỏi. Cho nên chỉ có thể cúi thấp đầu thầm cầu nguyện, hi vọng chủ tử nhanh đến Phượng Hoàng lâu. Vậy thì hắn nhất định sẽ cho xe ngựa phi như bay đuổi theo. Vừa kịp xem kịch hay.
Lúc đợi thêm được một chun trà, người đàn ông trong xe bỗng nhiên lên tiếng: "Lưu Nguyệt!"
"Chủ tử!" Lưu Nguyệt lập tức đáp lời.
“Có điều tra ra được thân phận của Lão Thiết Tượng tiệm là người của ai không?” Người đàn ông chậm rãi hỏi. Thanh âm trầm thấp.
“Bẩm chủ tử, thứ cho thuộc hạ vô dụng, không thể điều tra được. Chỉ biết rằng, khoảng mười ba năm trước, chủ nhân của Lão Thiết Tượng tiệm đột nhiên tới Đông Ly. Đúng lúc một tiệm rèn đóng cửa nên hắn đã mua lại. Khoảng chừng ba ngày sau, Lão Thiết Tượng tiệm đã nổi danh khắp thiên hạ.” Lưu Nguyệt lắc lắc đầu nói.
"Ừ!" Người đàn ông nhẹ khẽ lên tiếng. Gương mặt bị lớp rèm che kín, không thể nhìn thấy nét mặt, nhưng nhất định là lãnh đạm.
Lưu Nguyệt ngừng lại một chút rồi tiếp lời: “Chủ tử người còn nhớ, khoảng mười năm trước, Thánh tượng được một địa phương cống tiến ngọc khắc rồng. Chính là do Lão Thiết Tượng tiệm làm. Thánh thượng cực kỳ thích, từng phái người tới mời nhưng sau đó lại trở về công cốc. Chủ thượng nói kì nhân trên thế gian này không muốn bị xiềng xích trong cung cũng đành thôi.”
“Đúng là có chuyện như vậy.” Người đàn ông gật đầu: “Đó là sinh thần năm mươi tuổi của phụ hoàng. Tri châu phủ Giang Châu cống tiến cho phụ hoàng.”
"Vâng!" Lưu Nguyệt gật đầu.
“Lúc ấy, ta cũng có đi thăm dò nhưng mà không ngờ rằng sau sinh thần của phụ hoàng, sư phụ lại qua đời, ta nôn nóng chạy đến Thương Mang Sơn. Lúc trở về, phụ hoàng nói người kia không muốn đến chốn cung đình nên cũng đành thôi.” Người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng, nhớ lại chuyện ân sư qua đời, thanh âm nhàn nhạt mang theo chút phiền muộn.
Lưu Nguyệt không nói gì, yên lặng nghe.
“Nếu như phụ hoàng lấy được một vật điêu khắc của Lão Thiết Tượng tiệm, những nước chư hầu với hai nước đương nhiên cũng nhận được. Hơn nữa, thanh danh của Lão Thiết Tượng tiệm vang danh bên ngoài, trong thiên hạ lại có phụ hoàng ta mến mộ tài năng như vậy. Hắn có thể bình yên đến nay, không thể không khiến cho người khác suy ngẫm.”
Giọng người đàn ông thay đổi, sự muộn phiền dần tan đi, âm thanh trầm thấp nhả ra từng chữ: “Một ngàn lượng vàng một món đồ, mỗi ngày ba món, một ngày đã kiếm được ba ngàn lượng vàng. Thoáng cái mười ba năm, mỗi ngày đều không làm không vô ích, đây là một khoản tiền như nào. Xem ra, Lão Thiết Tượng tiệm có chủ nhân. Những năm qua mải ứng phó với những người đó, lại khiến ta bỏ quên.”
Dứt lời, người đàn ông lại nhàn nhạt lên tiếng: "Ngươi nói một chút về dáng dấp người thiếu niên kia đi.”
"Người thiếu niên kia hình như là dịch dung." Lưu Nguyệt nhớ tới làn da ngăm đen của người thiếu niên kia, hơi dừng lại rồi nói tiếp. Tả lại dáng dấp của người thiếu niên.
"Lam Triệt!" Lưu Nguyệt dứt lời, con ngươi đen như mực của người đàn ông nheo lại. Trầm giọng nhả từng chữ.
“Nghe chủ tử nói, hình như là Thái tử Lam Tuyết.” Lưu Nguyệt ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi lập tức nói.
“Là hắn sao?” Những đầu ngón tay của người đàn ông cao quý gõ lên thành xe, mắt phượng hơi nheo lại: “Nói như vậy thì Lão Thiết Tượng tiệm là của Lam Tuyết sao? Mười ba năm như một, ra đề cho thế nhân. Nước Lam Tuyết đang tìm người nào sao?
“Bẩm chủ tử, hình như là vậy.” Lưu Nguyệt lập tức nói.
“Vậy mà nàng ấy lại giải được đề?” Người đàn ông cau mày.
“Quả thực là Phượng tam tiểu thư giải được đề này.” Lưu Nguyệt gật đầu.
Hắn thật sự tò mò câu trả lời là gì. Ở một nơi đầm rồng hang hổ như Lão Thiết Tượng tiệm, một trăm thước bên trong được cố thủ vô cùng chắc chắn. Hắn căn bản không thể đến gần. Đây cũng là lí do mà xe của chủ tử phải dừng ở đây. Nhưng nghĩ tới việc với công lực của chủ tử nhất định có thể vào trong nhưng thận phận của chủ tử lại không thể. Đáng tiếc công lực của ông ta không đủ, không biết câu trả lời của Phượng Tam tiểu thư là gì.
Người đàn ông trầm ngâm hồi lâu, thấp giọng ra lệnh: "Đi thăm dò đi! Xem xem có thật sự là hắn ta không.”
"Vâng!" Lưu Nguyệt lập tức khom người cúi đầu.
“Nếu không điều tra ra thì đi điều tra những nguồn tiêu của Lão Thiết Tượng tiệm trong mấy năm qua đi. Nhất định là sẽ để lại dấu vết. Điều tra ra được đầu ra của vàng bạc ở Lão Thiết Tượng tiệm thì cũng tra ra được thân phận của hắn.” Người đàn ông lại phân phó.
“Vâng.”
Người đàn ông yên lặng, dường như đang suy nghĩ. Lưu Nguyệt không có mệnh lệnh cũng không rời đi, đứng khom người. Tiểu Tinh Đình không dám làm bất kì một cử động nhỏ nào, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Yên lặng hồi lâu, người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng: "Không có chuyện gì thì đi đi!"
Lưu Nguyệt nghe được chỉ thị, bóng người vụt qua, biến mất không tăm hơi.
“Đánh xe, lập tức đến Thanh Sơn Tự.” Sau khi Lưu Nguyệt rời đi, người đàn ông ra lệnh cho Tiểu Tinh Đình.”
“Hả?” Tiểu Tinh Đình lập tức kinh ngạc: "Chủ tử, người... Người không đến Phượng Hoàng lâu sao?"
“Ừ.” Người đàn ông hời hợt đáp.
“Người… Không phải người muốn… Phượng Tam tiểu thư…” Lời Tiểu Tinh Đình nói không mạch lạc.
"Tiểu Tinh Đình! Nếu như ngươi muốn đến Phượng Hoàng lâu thì tự mình đến đó đi.” Giọng nói thanh nhuận của người đàn ông hơi tăng lên, lộ rõ vẻ không vui, xuyên thủng lỗ tai.
"Tiểu Tinh Đình không dám, đương nhiên là theo chủ tử tới Thanh Sơn Tự." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tinh Đình lập tức trắng nhợt, vội vàng kéo dây cương, cuối cùng xe ngựa cũng lăn bánh sau một khoảng thời gian dừng chân dài.
Vừa đi được không xa, Tiểu Tinh Đình vẫn không hiểu tại sao chủ tử lại không đến Phượng Hoàng lâu. Há miệng một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải mở miệng: “Chủ tử, tại sao người lại đến Thanh Sơn Tự. Nhìn trời bây giờ, chúng ta đến nơi cũng là trời tối rồi.”