Thập phu nhân lập tức không dám nói câu nào, lập tức cúi đầu run rẩy. Trong lòng thì âm thầm hối hận ban nãy không nên hùa với mấy người kia mắng Tam tiểu thư.
"Tam tiểu thư, cầu xin ngươi đại nhân đại lượng..." Thập Nhất phu nhân ôm Thập Nhị tiểu thư thật chặt trong lòng, sau khi Thập phu nhân im lặng thì lập tức lên tiếng: "Nàng mới có bốn tuổi...."
"Bốn tuổi sẽ mắng ta là tiện nhân cơ à! Thập Nhất di nương dạy tốt quá đấy!" Phượng Hồng Loan nở một nụ cười.
Sắc mặt Thập Nhất di nương lập trứng trắng bệch: "Không phải thiếp thân dạy đâu, đều do nó học theo Tứ tiểu thư cả. Xin Tam tiểu thư...."
"Học?" Phượng Hồng Loan nhíu mày: "Xem ra Thập Nhị muội muội rất thông minh. Thập Nhất di nương thật sự rất may mắn! Ta cũng đã mười sáu rồi mà còn chưa học được cái từ tiện nhân này đâu."
Dừng một chút nàng lại nói tiếp: "Nếu Thập Nhị muội muội học giỏi như vậy. Ta thân là tỷ tỷ càng phải dạy nàng nhiều hơn rồi. Hôm nay sẽ dạy nàng bài đầu tiện đó là tỷ tỷ và tiện nhân khác nhau như thế nào."
"Không, Thập Nhị biết Tam tiểu thư là tỷ tỷ của nàng rồi. Tam tiểu thư không cần..." Thập Nhất di nương lập tức lắc đầu hoảng sợ.
"Biết rồi sao? Không phải nàng chỉ biết tiện nhân thôi sao?" Phượng Hồng Loan nhìn Thập Nhất di nương: "Ta nhớ rõ năm năm trước, thời điểm Thập Nhất di nương nhập phủ đã thẳng tay chỉ thẳng vào người ta rồi mắng hai chữ tiện nhân. Sau đó ba năm trước, khi Thập Nhị muội muội một tuổi, Thập Nhất di nương cũng chỉ vào ngươi ta nói với Thập Nhị muội muội một câu. Nói cái gì nhỉ? Không biết ngươi còn nhớ rõ không?"
Thập Nhất di nương lập tức lắc đầu mặt tái mét.
"Nhưng ta lại nhớ rõ ràng lắm!" Phượng Hồng Loan tiếp tục nói: "Ta nhớ rõ Thập Nhất di nương nói sau này con nhớ cách xa con tiểu tiện nhân này ra, nếu không sẽ nhiễm phải vận xui. Nàng chính là một con chó, trong phủ thừa tướng này có khi con chó con cũng không bằng. Người có thể chơi cùng với chó sao? Chỉ sợ sẽ làm giảm thân phận của con mất. Con nên nhớ con chính là tiểu thư mà lão gia yêu nhất."
Phượng Hồng Loan nói hết câu thì nhìn Thập Nhất di nương: "Có phải là nói như thế này không hả? Thập Nhất di nương?"
Lập tức vẻ mặt của Thập Nhất di nương không còn một giọt máu, cả người run không ngừng được.
"Tiểu thư, nước đã đến rồi ạ!" Tên gia đinh kia cuối cùng đã mang nước tới rồi.
"Hắt!" Phượng Hồng Loan nói đúng một chữ, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ.
"Rõ!" Gia đinh lập tức nâng cái chậu nước lên cao.
"Đừng mà...."
Dưới tiếng thét kinh hãi của Thập phu nhân và Thập Nhất phu nhân, chậu nước lạnh lập tức bị hắt "ào" xuống.
Thập phu nhân, Thập Nhất phu nhân cùng với Thập Nhất tiểu thư cùng Thập Nhị tiểu thư lập tức bị hắt ướt sũng. Hơn nữa còn dính đến vài vị phu nhân bên cạnh nên các nàng vội vàng tránh ra.
Sau khi chậu nước được hắt xong, Thập Nhất tiểu thư cùng Thập Nhị tiểu thư vẫn không hề tỉnh lại.
"Tiếp tục hắt! Hắt tới khi nào tỉnh lại mới thôi!" Giọng nói của Phượng Hồng Loan vẫn thản nhiên như cũ.
"Rõ!" Tên gia đinh kia định tiếp tục đi múc nước.
"Đừng hắt nữa, Tam tiểu thư, nàng tỉnh, tỉnh rồi...." Thập Nhất phu nhân lập tức mạnh mẽ véo một cái thật mạnh vào người Thập Nhị tiểu thư đang trong lòng mình.
"Á!" Một tiếng kêu đau vang lên, Thập Nhị tiểu thư lập tức bị đau mà tỉnh lại.
"Nàng cũng đã tỉnh lại rồi..." Thập phu nhân lập tức học theo, cố kìm nén sự đau đớn véo một cái thật mạnh vào người Thập Nhất tiểu thư.
Thập Nhất tiểu thư cũng hét lên một tiếng "Á!" đầy đau đớn rồi tỉnh lại.
tên gia đinh kia mới đi được hai bước nghe thấy tiếng động thì lập tức ngừng lại nhìn Phượng Hồng Loan.
"Cứ đi múc thêm nước đi. Lấy thêm vài chậu nữa để dự bị. Nếu có ai ngất xỉu thì lấy nước để đánh thức luôn cũng được." Phượng Hồng Loan không thèm nhìn tên gia đinh kia mà ra lệnh luôn.
"Rõ, thưa tiểu thư!" Tên gia đinh kia lập tức dẫn theo vài người đi lấy thêm nước.
Trong lòng mỗi người đều lập tức lạnh căm căm, vốn không chịu nổi cái nóng chuẩn bị ngất xỉu nghe được lời này lập tức tỉnh táo lại. Không ai dám ngất xỉu nữa.
Lòng ai nấy đều rất hoảng hốt.
Phượng Hồng Loan tiếp tục ngồi, ánh mắt nàng thản nhiên lướt qua khu vực sân bị nước làm cho ướt hết ban nãy, những vị phu nhân và tiểu thư bình thường được chiều chuộng đang phải quỳ trên mặt đất, trong lòng chỉ nở nụ cười lạnh.
Trong chốc lát, nàng thản nhiên mở miệng: "Thanh Lam, ngươi mau lặp lại hết một lượt những lời các vị di nương nói về ta đi. Vừa rồi ta còn chưa nghe đủ, để ta nghe thêm một lần nữa cho tử tế. Cũng để cho mọi người ở đây nghe thử, phủ chúng ta có biết bao nhiêu là truyền thống tốt đẹp. Nhất là những lời nói cao cấp như vậy, vẫn nên học tập theo mới tốt."
"Rõ, thưa tiểu thư!" Thanh Lam lập tức mở miệng: "Tam phu nhân nói......"
"Ngũ phu nhân nói......"
"Lục phu nhân nói......"
"Bát phu nhân nói: Ta cũng đã nghe nói rồi, Tam tiểu thư ba ngày liên tiếp không trở về để ở chùa Thanh Sơn. Vân công tử cũng theo đó biến mất ba ngày rồi, chẳng có nhẽ các ngươi đến nơi mà người không nhìn thấy.... "
Nói đến đây, Thanh Lam dừng lại một chút, nhìn thoáng qua dáng vẻ chuẩn bị ngất đi của Bát phu nhân rồi quay lại nhìn Phượng Hồng Loan.
Vẻ mặt của Phượng Hồng Loan vẫn không hề thay đổi như cũ.
Thanh Lam hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Cửu phu nhân nói: Ta cũng nghe nói ba ngày trước sau khi gặp ở Phượng Hoàng Lâu Vân công tử đã đuổi theo xe ngựa của Tam tiểu thư rời đi, lúc ấy Ly vương điện hạ đứng ở trên lầu đã nhìn thấy. Dân chúng khắp kinh thành cũng đã tận mắt nhìn thấy. Sau đó lại nghe nói Tam tiểu thư đến chùa Thanh Sơn. Ai chẳng biết chùa Thanh Sơn ở trong núi cao hẻo lánh, không biết chừng hai người ở đó đã làm cái gì ở đó rồi...."
Sau khi nói xong toàn bộ, Thanh Lam lập tức im lặng nhìn các vị phu nhân. Dường như chỉ cần đợi Phượng Hồng Loan ra lệnh một tiếng, nàng sẽ rút kiếm ra chém hết tất cả bọn họ.
Những lời này chính là những lời sỉ nhục trắng trợn tiểu thư nhà bọn họ. Vân công tử đi nơi nào, bọn họ không hề biết. Thế nhưng tiểu thư vẫn luôn ở chùa Thanh Sơn đánh cờ cùng với vị công tử ấy. Từ đầu đến cuối hai người cũng không nói được mấy câu. Càng không nhắc đến những vấn đề khác.
"Thật sự rất là đặc sắc!" Phượng Hồng Loan nhìn đám phụ nữ mặt đang trắng bệch khen ngời. Trong phút chốc, nàng hơi nhướng mày nhìn về đám nha hoàn người hầu nói một cách tùy ý: "Đều nghe rõ rồi chứ?"
Ai nấy đều đang cúi đầu không dám nói tiếng nào.
"Ta hỏi các ngươi đấy? Điếc hết rồi sao? Ánh mắt của Phượng Hồng Loan lập tức lạnh lùng: "Phủ thừa tướng cần một đám bị điếc để làm gì? Thanh Lam, Thanh Diệp mau chặt hết lỗ ai của bọn họ xuống cho chó ăn.
"Rõ, thưa tiểu thư!" Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức xuất kiếm.
"Đừng mà tiểu thư, nô tỳ/nô tài đều đã nghe rõ rồi.... đều nghe rõ rồi...." Bọn nha hoàn người hầu thấy vậy vội đồng loạt quỳ xuống đất dập đầu: "Tiểu thư tha mạng!"
"Tha mạng? Ta cũng không muốn mạng của các ngươi cơ mà!" Phượng Hồng Loan nhíu mày.
"Cầu xin tiểu thư...... Cầu xin tiểu thư......" Bọn họ không ngừng dập đầu xin tha.
"Như vậy đi! Hiện tại ta sẽ cho các ngươi một cơ hội." Phượng Hồng Loan nhìn đám nha hoàn người hầu đang dập đầu liên tục, có người còn dập đến mức chảy cả máu nói: "Các ngươi cứ nghĩ cho thật kỹ, mấy năm nay đã đối xử với ta như thế nào. Nghĩ xong rồi thì liệt kê ra một quyển sách nhỏ. Từng tội một đều phải liệt kê ra. Ai tốt hay không tốt với ta ta đều nhớ rõ hết. Con người của ta không có ưu điểm gì khác ngoại trừ việc trí nhớ tốt. Nếu ai thiếu đi một điều nào thì các ngươi tự biết hậu quả đấy."
"Rõ, rõ, thưa tiểu thư......" Tất cả mọi người đều không ngừng gật đầu như gà mổ thóc.
"Đi lấy giấy bút đến, mỗi người một phần. Ai không biết viết thì tìm người viết hộ." Phượng Hồng Loan phất tay ra lệnh cho Thanh Lam, Thanh Diệp.
Thanh Diệp lập tức đi xuống rồi nhanh chóng bê một đống giấy bút quay lại, phát cho mỗi người một phần. Kể cả những vị phu nhân tiểu thư kia cũng được phát cho. "Bắt đầu đi!" Phượng Hồng Loan hơi nhích về phía sau một lát để thân mình thoải mái hơn. Ánh mắt nàng nhìn về phía các vị phu nhân cùng tiểu thư kia, nhẹ nhàng nói mấy câu: "Các vị di nương nên viết cho cẩn thận. Những điều tốt các ngươi làm với ta, một khắc ta cũng không dám quên."
Phượng Hồng Loan còn cố ý nhấn mạnh vào chữ tốt mà nàng mới nói.
"Phải, phải..." Các vị phu nhân run rẩy nhận lấy giấy và bút, nhưng cũng không biết nên viết như thế nào.
"Biện pháp trừng trị người của ta có rất nhiều, đều là học suốt mấy năm nay từ người khác. Ta sẽ khiến cho bọn họ muốn sống cũng không được. Các ngươi nên biết, mười mấy năm ngày nào cũng học cùng một thứ, cho dù có ngu ngốc đến đâu thì cũng sẽ học rất giỏi đấy. Vì vậy các ngươi đừng có nghi ngờ lời của ta."
Phượng Hồng Loan nói xong, dừng một chút lại tiếp tục nói: "Nếu nếu ai viết được hết toàn bộ, không sai chút nào. Từ nay về sau ta sẽ không làm khó người đó nữa. Tuy nhiên nếu như viết không hết, thiếu một tí tẹo thôi. Vậy thì người đó nên chuẩn bị kĩ tinh thần đấy!"
Chữ đấy của nàng vừa dứt, đám phụ nữ này lại run rẩy toàn thân, nhanh chóng cúi đầu viết chữ.
"Đúng rồi, ai đã nói cái gì với ta, làm gì với ta, làm lúc nào, ở đâu đều phải viết rõ ra hết cho ta." Phượng Hồng Loan lại thản nhiên buông ra một câu Nghe vậy, Tam phu nhân cùng Ngũ phu nhân, Lục phu nhân đột ngột dừng bút. Những người đã vào phủ sớm hơn mấy năm như bọn họ làm sao có thể nhớ rõ được? Từ khi các nàng vào phủ đến bây giờ, trong hơn mười năm, cứ cách vài ngày bọn họ lại đến tiểu viện của Phượng Hồng Loan. Một năm ba trăm sáu mươi năm ngày đến không ít chút nào. Hiện tại hơn mười năm qua rồi làm sao có thể nhớ rõ được?
"Làm sao? Tam di nương, Ngũ di nương và Lục di nương dường như có ý kiến gì đó?" Phượng Hồng Loan hơi nhíu mày nhìn vào ba người nọ.
"Không, không...... Không có......" Tam phu nhân lập tức lắc đầu, Ngũ phu nhân cùng Lục phu nhân cũng đồng thời lắc đầu theo.
"Nếu không có thì ba vị di nương mau viết đi!" Phượng Hồng Loan không chút để ý nói tiếp: "Nhất là các vị di nương đã ở đây nhiều năm rồi, thời gian dài đương nhiên sự chăm sóc ta cũng nhiều hơn. Ta chắc chắn sẽ không quên được mỗi một lần dạy dỗ của các ngươi với ta đâu."
Lúc này đã có vài vị bắt đầu run rẩy đặt bút viết. Trong lúc nhất thời không thể nghĩ tới điều gì. Chỉ biết rằng bọn họ đã làm ra rất nhiều rất nhiều việc, đến bọn họ cũng không thể nhớ rõ nữa.
"Những việc như quất roi, vụt dây thừng này, ném tách trà chén trà vào người ta này, còn có cả mắng ta là tiện nhân này, mắng mẹ ta là tiện nhân nữa, các thể loại như vậy." Đầu ngón tay Phượng Hồng Loan nhẹ nhàng đích gõ lên tay vịn của ghế dựa: "Mau viết đi! Nếu như tay run quá không viết được, ta cũng không ngại chặt tay các ngươi xuống đổi đôi tay khác đâu."