Nghe Xảo Nhi nói vị cha Thừa tướng kia của nàng phải ba ngày sau mới có thể quay về. Thật đáng tiếc, khung cảnh hoành tráng như thế này đáng lẽ phải để ông xem được mới phải.
Có điều xem hay không cũng không sao, sau này những cảnh tượng như thế này còn nhiều lắm. Đợi ông quay về, ngày nào nàng cũng cho ông xem một màn biểu diễn. Những người này đánh chết rồi thì lại kiếm thêm một đám vào. Sau đó lại đánh chết, rồi lại kiếm thêm một đám...
Cứ lặp đi lặp lại như thế. Ha! Chắc không lên nổi đâu nhỉ?
Vừa nghĩ như vậy, trên mặt Phượng Hồng Loan bớt đi vài phần lạnh lùng mà còn cười rất vui vẻ. Khóe miệng nàng mở rộng như một vầng trăng rằm, so với ánh mặt trời ban trưa còn rạng rỡ hơn. Dung nhan tuyệt sắc khuynh thành được phủ lên một tầng ánh sáng. Quần áo cũ nát rách rưới cũng không thể che đi được sự tao nhã xinh đẹp của nàng.
Thân người nhỏ bé yếu ớt dựa vào khung cửa xem kịch, hiện tại đang chỉ đang chờ đợi Xảo Nhi dẫn quan sai về là xong việc rồi.
Lúc này Vân Cẩm mặc một bộ quần áo trắng tinh đang nhàn nhã ngồi ở trên một bức tường cách tiểu viện không xa. Khuôn mặt đẹp trai của người ấy lộ ra nét mặt cười như không cười, khóe miệng cũng hơi gợn lên thành một vòng cung nhỏ. Con ngươi anh tuấn ngập tràn sự hứng thú.
Ha! Xem ra hôm nay vận khí của hắn không tồi. Có thể được xem một vở kịch hay đến như vậy. Trước giờ đúng là không biết hậu viện của phủ Thừa tướng có nhiều người phụ nữ cực phẩm đến như vậy.
Cuối cùng ánh mắt hắn lại dừng trên người của Phượng Hồng Loan từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân của nàng đều bị hắn nhìn hết một lượt. Đây chính là đệ nhất mỹ nhân của nước Đông Ly nhỉ? Là là đệ nhất mỹ nhân chưa kịp cưới đã bị hưu của nước Đông Ly?
Thân hình quá gầy, gương mặt quá vàng vọt, ngực cũng quá nhỏ, thần thái quá lạnh lùng, lòng dạ cũng rất đen tối...
Trừ những thứ đó ra thì khuôn mặt kia của nàng, ôi, đệ nhất mỹ nhân của nước Đông Ly cũng hoàn toàn xứng đáng.
Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, trong lòng đang tấm tắc không thôi. Ha, vị đệ nhất mỹ nhân Đông Ly này dường như rất thú vị! Hắn còn đang xem hăng say, không ngờ Phượng Hồng Loan đột nhiên nở nụ cười khiến hắn nhất thời ngẩn ngơ.
Mặt trời ban trưa rất đẹp nhưng cũng không đẹp bằng nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt nàng. Nụ cười của nàng đừng nói là đệ nhất Đông Ly, chỉ sợ đệ nhất thiên hạ cũng không quá.
Nhưng hình như có cảm giác chỗ nào đó không đúng.
Vân Cẩm tiến thêm vài bước nhìn kỹ Phượng Hồng Loan. Bỗng nhiên hắn phát hiện, rõ ràng là một vẻ đẹp xinh đẹp tuyệt sắc trên thế gian, rõ ràng là nụ cười vô cùng rực rỡ. Nhưng hắn dường như lại thấy rõ được bóng tối phía sau lưng nàng, là kiểu như vực sâu vạn trượng cực kỳ âm u vậy. Khiến người ta không dám tiến thêm một bước để nhìn trộm.
Bỗng nhiên cảm nhận được có một ánh nhìn đang rơi trên người mình, Phượng Hồng Loan thuận theo ánh mắt ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy ở bức tường không xa có một người đang ngồi không biết từ lúc nào.
Nàng đột nhiên hơi sửng sốt. Vậy mà còn có người xem kịch? Nhìn bộ dạng của hắn hình như đã tới được một lúc rồi vậy mà nàng không phát hiện ra? Không phải do năng lực cảm nhận của nàng thấp mà nên nói võ công của người đàn ông này rất cao.
Năng lực của nàng cũng chưa thấp đến mức người đó ở trong vòng một trăm mét cũng không phát hiện được. Hiển nhiên võ công của hắn rất cao.
Khóe miệng đang cong lên của nàng chầm chậm thu hồi, Phượng Hồng Loan nhìn về phía người đàn ông đó lạnh lùng nói: "Xem đủ chưa?"
Vân Cẩm đột nhiên giật mình, con ngươi sâu thẳm như mực đối mắt với con ngươi còn đen hơn của Phượng Hồng Loan. Trong lòng hắn đang hít một ngụm khí lạnh. Trực giác nói cho hắn biết, người con gái này không chỉ đơn giản là thú vị thôi đâu.
Nhìn thấy ánh mắt âm u lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan, Vân Cẩm bất giác giơ tay sờ sờ vào ngực của mình. Tim của hắn vẫn đập bùm bụp ở đây. May quá vẫn còn.
Có điều thực sự rất đáng tiếc. Trong lòng Vân Cẩm đột nhiên lóe lên một tia không cam lòng, đáng tiếc đã bị phát hiện. Nụ cười đẹp đến như vậy lại như phù dung sớm nở tối tàn, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ hơn một tí.
Âm thầm trách bản thân đáng lẽ phải trốn xa một lúc, như vậy sẽ không bị phát hiện.
Trong lòng xuất hiện một tia buồn phiền. Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan đối mặt nhìn nhau. Có điều đợi một lúc cũng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt càng ngày càng âm u và một đôi mắt lạnh lẽo giống như mùa đông khắc nghiệt.
Trong khoảnh khắc đó, Vân Cẩm hơi nhếch khóe miệng, không hề có chút ngại ngùng của việc nhìn trộm. Hắn cười một nụ cười cực kỳ kinh tâm động phách nhìn Phượng Hồng Loan, dùng một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe chầm chầm cất tiếng, khóc được một lần giải thích: "Ta chỉ đi ngang qua, không phải cố ý."
Không phải cố ý? Vậy cũng coi như giải thích hả?
Phượng Hồng Loan hơi cau mày, nhìn người đàn ông ấy. Không nghĩ tới ngày đầu tiên tới đã được gặp một người đàn ông đẹp như vậy.
Tuổi khoảng chừng trên dưới hai mươi, quần áo gấm vóc đẹp đẽ quý giá bao bọc lấy thân hình tuấn tú cao ráo, vai rộng eo nhỏ, như cây tùng cây bách. Bên hông có đeo một cái đai ngọc màu trắng, ở giữa có khảm một viên đá quý bảo mực.
Trong trắng có xen lẫn một ít đen, không những không bị lạc quẻ mà còn có một sự hài hòa một cách hoàn mỹ.
Nhìn thấy viên đá quý màu đen khiến cho Phượng Hồng Loan như nhìn thấy được lòng dạ đen tối của người đàn ông này, hơn nữa còn không phải là đen bình thường đâu.
Nàng nhíu mày hơi nhẹ, ánh mắt cuối cùng cũng dừng trên mặt hắn. Đây là một khuôn mặt tuấn tú tinh xảo không thể bắt bẻ ở chỗ nào.
Đẹp như quan ngọc, mày rậm nho nhã, mũi cao thẳng, khuôn miệng tuyệt mỹ, khuôn mặt trắng trẻo, góc cạnh rõ ràng như một tác phẩm điêu khắc được đẽo gọt tỉ mỉ. Nhưng đẹp nhất không phải ngũ quan của hắn mà là khí chất của hắn.
Đó là một vẻ đẹp bộc lộ ngay từ trong xương cốt, cao quý và tao nhã, hào hoa và phóng khoáng, lại kết hợp với sâu lắng và nội liễm, u sầu và sâu sắc...
Cả người từ trong ra ngoài đều thể hiện ra một ma lực không gì sánh được. Ngũ quan của hắn đứng trước khí chất độc đáo đó cũng chỉ xếp sau.
Một vẻ ngoài đẹp như thế, lại còn nhàn nhã ngồi trên tường, bất kể nhìn từ góc nào thì hắn cũng là một công tử tuấn mỹ phi phàm, phong thái xuất sắc trên thế gian này.
Có điều nàng lại nhìn thấy được bóng tối phía sau hắn, giống như viên đá quý màu đen trên đai ngọc của hắn vậy.
Mặc dù đang đứng dưới ánh nắng ban trưa nhưng nàng lại không cảm nhận được một chút ý tốt nào.
Phượng Hồng Loan đã đánh giá người đàn ông này từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, thậm chí từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong hết một lượt. Cái trán nàng lại bắt đầu nhăn lại. Vậy mà nàng lại cảm nhận được cảm giác giống hệt trên người nàng trên người đàn ông này.
Loại cảm giác này thật sự nói không nên lời, có điều cũng không vui nổi, mà thậm chí nàng còn sinh ra chán ghét từ đáy lòng.
Lần đầu tiên Vân Cẩm ở cảm giác như bị lột hết quần áo trần truồng trước mặt một người con gái. Trong lòng hắn bắt đầu xuất hiện vài tia hàn khí. Trước giờ chưa có một người con gái nào có ánh mắt sắc bén đến như vậy cả, sắc bén không thèm che giấu chút nào nhìn chằm chằm vào một người đàn ông.
Ở trước mặt nàng, hắn cảm giác dường như đã bị nhìn thấu hết sạch. Một chút ngụy trang cũng không thành.
Thậm chí hắn còn nhìn từ trong ánh mắt nàng có cả sự chán ghét? Hắn không nhìn nhầm đấy chứ? Vậy mà có người con gái còn chán ghét cả hắn?
Vân Cẩm hắn cũng có một ngày trở thành người bị người khác chán ghét. Hơn nữa cô gái này còn là đệ nhất bao cỏ phế vật của nước Đông Ly, còn là tân nương bị Ly vương ruồng bỏ chưa kịp gả đã bị hưu đấy.
Nếu nói ra chắc cũng không có ai tin tưởng.
"Nếu như không cố ý, vậy thì cút đi!" Lần đầu tiên sự chán ghét một người trong. mắt Phượng Hồng Loan không hề che giấu mà thể hiện ra ngoài. Nói xong nàng còn bổ sung thêm một câu: "Tốt nhất từ sau đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa."
Khuôn mặt đẹp trai rạng ngời đang tươi cười đột nhiên cứng đờ. Suýt chút nữa Vân Cẩm đã lăn từ trên tường xuống.
Đôi mắt xinh đẹp kia trợn tròn không dám tin nhìn Phượng Hồng Loan? Vậy mà nàng dám nói hắn cút đi? Không nghe nhầm đúng không?
Hiển nhiên, sự chán ghét của Phượng Hồng Loan đã nói cho hắn hắn thật sự không nghe nhầm. Khóe miệng của hắn mạnh mẽ co giật. Vân Cẩm giơ tay xoa xoa cái mũi, hắn cảm giác nơi đó có một tầng bụi thật dày.
"Khụ khụ… Ta..." Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan đang định nói chuyện.
"Lý bổ đầu, Trương bổ đầu, các ngài mau nhanh lên, còn chần chừ nữa thì đến lúc có người chết các ngài phải chịu trách nhiệm đấy!" Âm thanh thúc giục của Xảo Nhi truyền tới.
Sau đó liền nghe được có tiếng bước chân vội vã bước vào phủ Thừa tướng hướng về phía tiểu viện bên này đi tới.
Phượng Hồng Loan quay đầu nhìn một cái rồi lại nhìn về phía Vân Cẩm, phát hiện hắn không hề có một chút ý định nào định rời đi. Nàng lại cau mày lạnh lùng nói: "Còn chưa cút?"
Trong lòng hắn lại mạnh mẽ cuộn trào, Vân Cẩm làm thế nào cũng không nghĩ tới một mỹ nhân như vậy mà sao lòng dạ ác độc thế. Hắn nhìn Phượng Hồng Loan, trong ánh mắt đột nhiên xẹt qua một tia sáng xanh tăm tối, hắn chậm rãi lắc đầu: "Ta phải ở lại làm nhân chứng!"
Nhân chứng? Sắc mặt của Phượng Hồng Loan lập tức thay đổi. Nói như vậy là tên khốn này đã xem từ đầu đến cuối, nhìn thấy được hết những việc nàng làm.
Nàng nhìn chằm chằm vào Vân Cẩm, nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao thì lúc này Phượng Hồng Loan có thể phóng ra một ngàn tám trăm lưỡi dao, giọng nàng bây giờ lạnh như đóng băng: "Ngươi xác định ngươi muốn ở lại làm nhân chứng?"
Nhận được ánh mắt của Phượng Hồng Loan, Vân Cẩm cảm giác toàn thân đều lạnh buốt. Mấy năm nay chưa bao giờ xảy ra một việc như này, vậy mà hắn lại sợ một người con gái? Nói ra ai tin đây.
Vội ép buộc mình đón nhận ác ý, Vân Cẩm còn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy!"
"Được! Vậy ngươi cứ ở lại. Nhất định phải làm nhân chứng cho thật tốt!"
Phượng Hồng Loan nghiến chặt ở hai chữ nhân chứng. Nghe thấy tiếng bước chân chạy tới cửa tiểu viện nên nàng cũng lười để ý tên này. Tóm lại nàng sẽ có biện pháp xử lý nếu như hắn thật sự làm nhân chứng.
Vân Cẩm nghe được hai chữ nhân chứng được nàng nghiến răng nói ra, trên đỉnh đầu nhất thời xuất hiện khí lạnh. Tay hắn nắm cực chặt vào đầu tường mới không để mình ngã xuống.
Hắn dám khẳng định nếu hắn thực sự đi ra làm nhân chứng nhất định sẽ bị người này rút gân lột da, ăn tươi nuốt sống mất.
Có điều hắn cũng rất mong chờ bị nàng rút gân lột da ăn tươi nuốt sống đó.
Làm sao bây giờ?
Làm nhân chứng hắn nhất định phải làm! Bởi vì bây giờ trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn. Yên bình nhàm chán nhiều năm quá rồi, cuối cùng cũng tìm thấy được việc thú vị để làm.
Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, lộ ra khuôn mặt tuyệt đại phong hoa, dung nhân tuần mỹ như ngọc của mình cười mỉm, đẹp chấn động bốn phương.
Trong tiểu viện rách nát của Phượng Hồng Loan, trong phòng ngoài phòng đều đang đánh, dường như có xu thế không chết không thôi.
Nhị phu nhân và Tứ phu nhân đều đã như hai bà điên, nếu ngươi đã túm tóc của ta thì ta sẽ véo mặt của ngươi, vết máu trên mặt đã không nhận ra được mặt người rồi.
Nha hoàn bà tử bên ngoài cũng đánh đến mức máu me lẫn lộn rồi. Hai người một đôi, ba người một bọn, rồi nhóm năm người sáu người, tất cả đều xông vào quần ẩu. Có người đã lăn ra đất, còn có người ngất đi luôn.
Tóm lại tiểu viện đã loạn thành một đống.
Phượng Hồng Loan lạnh lùng nở nụ cười sau đó lấy một cây trâm từ trên đầu xuống, vò vò tóc cho rối bù, nàng giơ tay vào trong phòng quẹt ít máu trên mặt Nhị phu nhân bôi lên mặt mình. Sau đó nàng lại chọc vài đường trên bộ quần áo đã cũ nát của mình khiến trên áo thủng mất vài chỗ. Nháy mắt nàng đã biến thân thành bộ dáng bị người ta ngược đãi.