Phong Ảnh nhìn cái chén trước mắt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn vừa định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại thôi không nói nữa.
"Lập tức đi chuẩn bị đi!" Giọng nói lạnh lùng của Vân Cẩm truyền từ trong phòng ra: "Ngươi nghe rõ chưa?"
"...Rõ, thuộc hạ tuân mệnh!" Phong Ảnh không dám nói thêm gì nữa, hắn lập tức lên tiếng trả lời.
"Cút đi!" Vân Cẩm phiền muộn phất tay áo. Gương mặt tuấn tú của hắn hiện lên một vẻ lạnh lẽo vô cùng tận.
Thân mình đang nằm trên mặt đất của Phong Ảnh lập tức bật dậy, vẻ mặt trắng bệch của hắn nghiêm lại ra khỏi tiểu viện.
Căn phòng lại quay về sự yên lặng vốn có, ánh trăng trên bầu trời len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên bộ quần áo trắng như tuyết của Vân Cẩm. Gương mặt đẹp đẽ lúc này như được phủ thêm một tầng lạnh lẽo nữa.
Vân Cẩm ngồi yên trong phòng không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, trăng đã lên quá đầu cuối cùng Vân Cẩm cũng có động tĩnh. Bàn tay hắn nắm lại thật chặt, đôi mắt phượng đen tuyền tĩnh lặng, khóe môi mỏng hơi nhếch lên chậm rãi bật ra hai chữ: "Cẩm Sắt...."
Một góc sân nhỏ yên tĩnh của Túy Khuynh Trai.
Ngọc Ngân thả nốt con bồ câu đưa thư cuối cùng đi, xoay người nhìn về phía Lưu Nguyệt đang quỳ trên mặt đất thỉnh tội. Đôi mắt như mặc ngọc hơi lóe lên tia sáng, giọng nói trầm thấp cất lên: "Ngươi nói Vân Cẩm bị nàng đánh rơi từ trên nóc nhà xuống?"
"Dạ phải!" Lưu Nguyệt lập tức trả lời.
"Ngươi bị phát hiện ra?" Ngọc Ngân nhíu mày.
"Dạ phải!" Cả người Lưu Nguyệt lập tức cứng đờ nhưng vẫn nhớ trả lời.
"Nếu ngươi không bị phát hiện ra trái lại ta còn thấy thất vọng đấy." Ngọc Ngân cười nhẹ, nhìn thấy vẻ mặt cứng đơ của Lưu Nguyệt, giọng nói vẫn thản nhiên bình tĩnh như thường: "Đứng lên đi!"
Lưu Nguyệt lập tức ngớ ra, hỏi một cách vô tức: "Chủ tử không phạt ta sao?"
"Việc có thể có gì không thể nói. Ta để ngươi đi làm một việc không thể. Thì phạt làm gì?" Ngọc Ngân khoát tay cười nói: "Ngươi chắc cũng đã bị dọa đủ rồi, đứng lên đi!"
Lưu Nguyệt nhìn vẻ mặt của Ngọc Ngân, quả thực không hề có ý định trừng phạt hắn thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi đứng dậy.
"Chủ tử, ngài biết Phượng tam tiểu thư chắc chắn sẽ phát hiện ra ta sao?" Khi nãy hắn bẩm báo thì chủ tử không có một tẹo kinh ngạc nào, hiển nhiên đã dự đoán được bản thân hắn sẽ bị phát hiện.
"Ừ!" Ngọc Ngân gật đầu.
"Vậy mà ngài còn để ta đi, ta còn suýt nữa bị Tam tiểu thư giết luôn..." Lưu Nguyệt nhìn vẻ mặt của chủ tử nhà mình, ngài cũng không biết được lúc đó hắn có biết bao nhiêu sợ hãi nên mới không cam lòng nó một câu. Phát hiện bản thân đã hơi quá đà nên hắn lập tức ngậm miệng lại, cẩn thận từng ly từng tý nhìn chủ tử nhà mình. Thấy vẻ mặt của chủ tử không có chút tức giận nào mới tạm yên tâm vài phần.
"Mặc dù tính cách nàng ta lạnh nhạt nhưng làm việc gì cũng có nguyên tắc. Ngươi chưa đụng đến điểm mấu chốt của nàng, thì lần đầu tiên nàng cũng sẽ không giết ngươi đâu. Nàng khác với những người con gái khác. Về sau ngươi đừng có lỗ mãng trước mặt nàng. Lần này nàng mới chỉ cảnh cáo thôi."
"Rõ!" Lưu Nguyệt lập tức hiểu được ý của chủ tử nhà mình, vẻ mặt hắn nghiêm túc cúi người. Ngày đó hắn không đặt Phượng tam tiểu thư vào mắt bị chủ tử phát hiện ra. Mặc dù chủ tử không nói gì nhưng hiện tại đã cho hắn một sự giáo huấn rồi.
"Ừ! Ngươi hiểu ra là được rồi." Khóe miệng mang ý cười của Ngọc Ngân đã giảm bớt, gương mặt thanh cao như tuyết nghiêm nghị lại, bình tĩnh mở miệng: "Ban nãy ta đã đã viết cho phụ hoàng một bức thư, xin phụ hoàng viết thư cho quân chủ Đông Ly, dùng mười dặm sính lễ cẩm hồng cùng với ngọc Hồ Châu xin cưới con gái thứ ba của Thừa tướng nước Đông Ly Phượng Hồng Loan làm thái tử phi Tây Lương. Hai nước liên hôn, thắt chặt mối quan hệ hai bên. Vì vậy hiện tại ngươi phải tôn kính với nàng nghe chưa."
"Chủ tử?" Lưu Nguyệt kinh ngạc bay cả hồn. Nói gì thì nói Phượng tam tiểu thư cũng là người mà Ly vương chưa cưới vào đã hưu. Cho dù không phải bị hưu thật thì thân phận và thanh danh của nàng ta cũng không thể xứng với chức vị thái tử phi của chủ tử. Chủ tử muốn cưới vợ, nếu có liên hôn thì cũng phải là thân phận công chúa mới phù hợp chứ.
Mặc dù mười vạn lượng hoàng kim không tính là gì thế nhưng mười dặm sính lễ cẩm hồng cùng với món bảo bối được truyền thừa ngọc Hồ Châu lại là lễ nghi và lễ hỏi cao nhất. Nhất là ngọc Hồ Châu lại là món bảo vật của đất nước, sao chủ tử lại có thể lấy nó ra làm sính lễ?
"Cho dù đến như thế ta còn sợ nàng sẽ không đồng ý đấy!" Ngọc Ngân khẽ liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt, vẻ mặt đã giảm bớt ba phần vui vẻ lạnh nhạt nói tiếp: "Những vật phàm tực như vậy căn bản không thể lọt vào mắt nàng. Vậy thì thêm luôn cả bộ cờ ngày hôm ấy đánh ở chùa Thanh Sơn đi! Có vẻ nàng rất thích nó."
"Chủ tử?" Lưu Nguyệt đã hô lên đến lần thứ ba rồi. Bộ cờ đó được làm từ hai loại hàn ngọc và bạch noãn ngọc. Cả thiên hạ chỉ có một bộ này. Chủ tử từ nhỏ đã rất thích món bảo bối này vậy mà giờ cũng định đưa cho Phượng tam tiểu thư?
"Ngươi mau mang ngọc phù của ta lập tức về nước, điều động Ẩn Ám Tinh Hồn đi theo hộ tống ngọc Hồ Châu và sính lễ đến đây. Trên đường nếu có kẻ nào dám chặn đường cướp của thì dù có là ai cũng giết không tha!" Con ngươi như mặc ngọc của Ngọc Ngân trầm xuống, hắn thấp giọng mở miệng: "Cho dù là Tam hoàng huynh hay là Ngũ vương đệ cũng vậy."
"Chủ... chủ tử, phải điều động cả động Ẩn Ám Tinh Hồn?" Lưu Nguyệt đã sợ đến mức không nói nên lời.
"Ngươi cho rằng chỉ với thực lực của một mình ngươi là có thể hộ tống ngọc Hồ Châu cùng với sính lễ từ Tây Lương đến Đông Ly an toàn sao?" Ngọc Ngân thản nhiên nhíu mày.
Lưu Nguyệt lập tức nhíu mày, mặt hắn hơi nghiêm lại nói: "Thuộc hạ không thể!"
Mặc dù người trong thiên hạ sợ hãi uy quyền của thái tử, thế nhưng ngọc Hồ Châu cùng với mười vạn lượng hoàng kim đấy. Thế nhưng vẫn sẽ có những người bị tiền tài làm mờ mắt, đầu óc có vấn đề liều mạng đi cướp. Thế nhưng những việc này chỉ là việc nhỏ, chỉ sợ sự tình bị lộ ra, các nước sẽ tranh đoạt. Còn có cả những vị hoàng tử đang dòm ngó chức vị thái tử như hổ rình mồi.
Với sức lực của mình hắn quả thực không thể.
Thế nhưng động Ẩn Ám Tinh Hồn của chủ tử vẫn luôn bí mật trong bóng tối, chưa bao giờ được điều động. Hiện tại để cho động Ẩn Ám Tinh Hồn xuất hiện như vậy người trong thiên hạ sẽ biết được. Đòn cuối mà chủ tử vất vả giấu kín cứ như vậy mà lộ ra trước toàn thiên hạ. Hắn vẫn còn nhớ rõ mấy năm nay chủ tử gặp biết bao nhiêu lần bị ám sát, mặc dù nhiều khi tính mạng bị đe dọa nhưng trước nay chưa từng điều động qua động Ẩn Ám Tinh Hồn.
"Ngọc Hồ Châu cũng chỉ là vật phàm tục, cũng chỉ vì được thiên hạ tôn sùng lên thôi. Thứ ta muốn bảo vệ chính là thái tử phi tương lai của Tây Lương thôi." Ngọc Ngân thản nhiên mở miệng, vẻ mặt cực kỳ thản nhiên: "Ẩn Ám Tinh Hồn sớm muộn gì cũng phải xuất hiện trước mắt người ngoài, ngược lại cũng chẳng sao."
"Thế nhưng chủ tử, thân phậm của Tam tiểu thư...." Mặc dù Lưu Nguyệt kính nể Phượng Hồng Loan thế nhưng trong lòng hắn chủ tử chính là người tốt nhất trên thế gian này. Tam tiểu thư dù có tốt thế nhưng vẫn bị dính chàm ở chỗ bị Quân Tử Ly chưa cưới đã hưu, căn bản không xứng với chủ tử.
"Cổ hủ!" Ngọc Ngân khẽ quát, ánh mắt liếc nhìn qua Lưu Nguyệt, giọng nói trầm thấp nhuốm màu lạnh lùng: "Quân Tử Ly không có mắt nhìn không thấy ngọc quý, hối hận thì đã muộn. Chưa cưới vào sao đã hưu? Làm nhục người khác không nói còn làm nhục bản thân."
Vẻ mặt Lưu Nguyệt lập tức trắng bệch.
"Vị trí thái tử phi của Tây Lương trong mắt của ngươi cao quý vô cùng, thế nhưng ở trong mắt nàng cũng chỉ như bùn đất. Một cô nương như vậy... chỉ sợ là ta không xứng với nàng..." Ngọc Ngân than nhẹ một tiếng, xoay người nhìn ánh trăng phía chân trời sau đó phất tay: "Thôi, ngươi lập tức khởi hành dùng tốc độ nhanh nhất quay về. Phải về trước khi thịnh yến bắt đầu!"
"Rõ, chủ tử!" Lưu Nguyệt lập tức quỳ xuống đất. Sắc mặt đang đầy vẻ do dự lập tức biến mất thay vào đó là sự kiên định: "Thuộc hạ nhất định không phụ sự kỳ vọng của chủ tử, nhất định sẽ quay về trước khi thịnh yến bắt đầu!"
"Ừ!" Ngọc Ngân thản nhiên lên tiếng trả lời.
Bóng dáng màu đen hơi lóe lên, Lưu Nguyệt đã rời khỏi căn phòng một cách im lặng không gây ra động tĩnh gì.
Ngọc Ngân vẫn đứng trước cửa sổ, ánh trăng rọi qua rèm cửa sổ mỏng tanh chiếu lên người hắn khiến gương mặt đẹp đẽ ấy như được bao phủ một tầng sương, mờ ảo.
Qua hồi lâu, cánh môi hắn mở ra nói một cách khẽ khàng: "Cũng không phải vì Phượng Tinh, chỉ vì là nàng ấy. Người duy nhất mà Ngọc Ngân ta đời này muốn có được."
Ngày thứ hai, giờ mão hai khắc.
Phượng Hồng Loan luyện công trở về nằm trên chiếc ghế dựa dưới gốc cây hoa quế trong sân Thanh Tâm Các nhìn số sổ sách của phủ thừa tướng có thể nói là chất cao như núi.
Nàng cầm lấy một quyển lên đọc qua rồi lập tức ném "Bộp" xuống dưới, rồi lại thấy quyển khác đọc tiếp, rồi lại ném "Bộp" tiếp. Chỉ trong mấy phút đã đọc lướt qua cả chục quyền.
Đỗ Hải khom người đứng bên cạnh Phượng Hồng Loan cực kỳ kinh ngạc với tốc độ xem sổ sách của tiểu thư. Ông ta hoa mắt nhìn đôi tay của tiểu thư hoạt động, đếm cũng không đếm kịp số sổ sách mà tiểu thư đã đọc thì số sổ sách này đã được Phượng Hồng Loan đọc qua hết một lượt rồi.
"Đẹp đẽ bên ngoài, bên trong rỗng tuếch. Phủ thừa tướng lớn như vậy nói cho cùng cũng chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi." Phượng Hồng Loan lạnh lùng lên tiếng.
"Sao có thể như vậy được tiểu thư?" Đỗ Hải lập tức lắc đầu: "Phủ thừa tướng có năm nghìn mẫu ruộng tốt, biệt viện cửa hàng cũng có ít nhất phải hơn trăm cái. Bổng lộc của tướng gia cũng đủ cho công việc quản gia. Ngày lễ ngày tết, yến hội sinh nhật cũng có các phủ quan viên tặng lễ. Nhiều ngày lễ như vậy tính toán qua cũng phải có hơn mười mấy hai mươi vạn hoàng kim mới đúng."
"Ngươi đang định nói ta không biết xem sổ sách đấy ư?" Phượng Hồng Loan nhíu mày nhìn Đỗ Hải.
Đỗ Hải lập tức lắc đầu: "Lão nô chỉ muốn nói ra tình hình thực tế."
"Tình hình thực tế?" Phượng Hồng Loan lại nhíu mày cười lạnh: "Tình hình thực tế của phủ thừa tướng hiện tại là số thu vào không bằng số chi ra. Các cửa hàng kinh doanh toàn lỗ. Hàng năm có một số lượng tiền lớn ra ngoài không rõ nguồn gốc trong mười năm nay. Hiện tại phủ thừa tướng chỉ là một cái xác không có gì mà thôi."
"Tiểu thư mới nói có một số lượng tiền xuất ra ngoài không rõ nguồn gốc?" Đỗ Hải không dám tin đích nhìn Phượng Hồng Loan. Tin tức này quá mức khiến người khiếp sợ.
"Đúng vây!" Phượng Hồng Loan gật đầu cười lạnh: "Nhị phu nhân thật sự làm tốt đấy. Ám độ trần thương không ai ngờ tới. Số sổ sách này nếu nhìn bên ngoài thật sự nhìn không ra dấu vết gì."
Sắc mặt Đỗ Hải lập tức biến đổi, ông ta vội cầm lấy một quyển sổ mới vừa bị Phượng Hồng Loan ném trên mặt đất đọc qua.
Phượng Hồng Loan cũng không quá để ý đến ông ta mà ngồi thẳng dậy: "Thừa tướng đại nhân cứ nghĩ mình cưới được người tốt, chắc cũng không ngờ tới lại dẫn sói vào nhà như thế đâu nhỉ! Ha...."
"Tiểu thư, lão nô ngu muội. Số được ghi chép ở đây rõ ràng đều ghi lợi nhuận, sao có thể nhìn ra được bị lỗ?" Đỗ Hải cầm hai quyển sổ lên nhìn mấy lần cũng không nhìn ra được gì lập tức thỉnh giáo.
"Các cửa hàng đều có lợi nhuận? Ngươi cho rằng có thể sao?" Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải: "Sổ sách giả thì vẫn là sổ sách giả. Giả vĩnh viễn không thể thay thế được sự thật."