Vẻ mặt trắng bệch của Đỗ Hải hiện lên một tia không rõ nhìn Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư là nói gậy ông đập lưng ông?"
"Đúng vậy!" Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải hỏi lại: "Ngươi thử nghĩ lại xem, nếu những việc đám người này ngược đãi đích nữ của phủ thừa tướng được lan truyền ra ngoài thì sẽ là như thế nào?"
"Thì danh dự của tướng phủ...." Đỗ Hải mở miệng.
"Ngươi chỉ nghĩ được tới danh dự của tướng phủ thôi sao?" Phượng Hồng Loan nhíu mày: "Xem ra mấy năm nay ngươi làm đại tổng quản của phủ thừa tướng rất xứng chức. Ngay cả nguồn gốc của mình ở đâu cũng quên rồi."
Nét mặt già nua của Đỗ Hải lập tức trắng bệch: "Lão nô ngu muội xin tiểu thư chỉ dạy!"
"Danh dự của tướng phủ chỉ là thứ yếu." Phượng Hồng Loan thản nhiên cuwoif: "Mỗi người đều cực kỳ chán ghét những người phụ nữ độc ác bắt nạt con chồng, lại càng thêm ghét bọn điêu nô dám bắt nạt chủ. Phượng Hồng Loan sẽ được mọi người nhìn thành một cô nương yếu đuối, chiếm được sự đồng tình thương hại của mọi người."
"Tiểu thư muốn nói tới?"
"Phượng Hồng Loan sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy vẫn có thể sống được? Vậy mà Quân Tử Ly lại thêm một đòn vào vị cô nương đáng thương như vậy, khiến nàng phải chịu đựng nỗi nhục chưa gả vào đã bị hưu. Ngươi nói xem từ nay về sau liệu Ly vương điện hạ có thể được mọi người tôn sùng như cũ nữa không?"
Đỗ Hải lập tức ngẩn người ra, dường như đã hiểu được gì đó.
Một khi những thứ này bị lan truyền ra ngoài. Chỉ sợ cả nước Đông Ly thậm chỉ cả thiên hạ đều sẽ đồng cảm sâu sắc với những gì nhục mạ và đòn roi mà tiểu thư phải chịu.
Mà Ly vương điện hạ lại còn khiến cho vị tiểu thư đáng thương này thêm một tầng đả kích. Chưa cưới đã hưu ép một cô nương đáng thương như vậy tìm đến cái chết. Như vậy Ly Vương điện hạ cũng trở thành một chất xúc tác. Đương nhiên cũng sẽ bị đánh giá như những người đàn bà kia. Cứ như vậy, Ly Vương điện hạ cũng sẽ nhận về không ít chỉ trích, kiểu gì cũng ảnh hưởng đến thanh danh Ly vương.
"Tiểu thư muốn cho Ly Vương điện hạ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ? Điều này..." Cuối cùng Đỗ Hải cũng đã hiểu được ý đồ của Phượng Hồng Loan thì lập tức nói một cách lo lắng: "Ly vương điện hạ đã bồi thường cho tiểu thư, hiện giờ tiểu thư lại làm thế, liệu có khi nào...."
"Quân Tử Ly dám chưa cưới ta vào cửa đã gửi hưu thư. Đối với một cô nương còn gì nhục nhã hơn được nữa? Huống hồ Tuyết linh chi ngàn năm vốn là đồ của mẹ ta, sau khi hắn hưu ta còn không chịu trả lại. Cuối cùng lại vì một tỳ nữ của Quỳnh Hoa công chúa mới đưa nó quay lại. Thêm nữa hiện tại còn định đoạt luôn di vật đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết mà mẹ ta để lại. Ngươi nói xem ta nên đối phó với hắn như thế nào?"
Đỗ Hải không biết nói gì nữa, một lúc sau mới bắt đầu lên tiếng: "Giữ di vật của phu nhân không trả, giúp đỡ Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thu đoạt mất đích đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết của phu nhân. Quả thực những hành vi mà Ly Vương điện hạ đã làm ra với tiểu thư thật sự rất quá đáng."
Khóe miệng Phượng Hồng Loan lộ ra nụ cười lạnh như băng: "Nói quá đáng còn là nhẹ đấy. Hành vi đó phải là khốn nạn mới đúng!"
Nếu không vì đối phó với Quân Tử Ly, chỉ đối phó với mấy người phụ nữ kia thì còn lâu nàng mới dùng chiêu lấy sự đồng cảm của người khác như thế này. Người trong thiên hạ nhìn nàng như thế nào nàng cũng thèm vào để ý tới.
Thế nhưng để đối phó với Quân Tử Ly, nàng chấp nhận dùng bất cứ những thủ đoạn tồi tệ nào. Quân Tử Ly cứ đợi bị gỡ đi vòng sáng lấp tránh trên người, trải qua những gì mà Phượng Hồng Loan từng phải chịu đựng, bị vạn người chỉ chỏ, vạn người mắng nhiếc.
Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải đang quỳ trước mặt mình gằn từng tiếng lạnh lẽo: "Cho dù Quân Tử Ly làm gì với ta thì đều là do hắn nên chịu. Ta chỉ đang lấy lại tôn nghiêm thuộc về Phượng Hồng Loan mà thôi. Cho dù ta làm gì với những người phụ nữ trong phủ hay bọn nô tài phản chủ kia thì cũng chỉ để bù đắp lại những tổn thương mà mười mấy năm thể xác Phượng Hồng Loan này phải chịu thôi. Nếu so sánh một ngày báo thù cùng với mười mấy năm chịu khổ sở thì ngươi cảm thấy cái nào có lời hơn?"
Cả người Đỗ Hải lập tức chấn động. Ông quỳ rạp xuống đất: "Tiểu thư thứ tội! Lão nô đã hiểu rõ!"
Hiểu rõ? Khóe miệng Phượng Hồng Loan hé ra một nụ cười không rõ ý gì. Ngươi sẽ vĩnh viễn không hiểu được người mà ngươi bảo vệ mười sáu năm nay đã chết rồi! Hiện tại nàng chỉ là linh hồn Bạch Thiển Thiển trong thân xác Phượng Hồng Loan mà thôi. Nói trắng ra nàng vẫn là Bạch Thiển Thiển đang bù đắp lại những chuyện mà người ấy không thể làm được mà thôi. "Được rồi, nếu đã hiểu được thì ngươi mau đi làm đi!" Phượng Hồng Loan thu lại vẻ mặt mình khoát tay một cách lười biếng.
Cho dù người trong thiên hạ nói nàng lòng dạ độc ác thì thế nào? Nàng không quan tâm.
Đỗ Hải lập tức đứng dậy, cúi người hành lễ với Phượng Hồng Loan. Ông mới đi được hai bước thì lại nhớ tới cái gì đó, lập tức quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan nói một cách do dự: "Tiểu thư, trong số đám người kia còn có mười người trong viện của lão gia. Có cần độc cả luôn không?"
Phượng Hồng Loan nói với giọng điệu không định thương lượng: "Nếu ông ấy không vừa lòng thì cứ bảo ông ấy đến tìm ta."
"Rõ!" Đỗ Hải cúi người lên tiếng trả lời. Ông thầm nghĩ từ nay về sau phủ thừa tướng sẽ trở nên thanh tịnh rồi. Ông vừa xoay người xong lại nói tiếp: "Tiểu thư, Tứ phu nhân là cháu gái ruột của đại tướng quân. Nếu Đại tướng quan đến phủ thừa tướng đồi người thì..."
"Con gái đã gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi. Cho dù cha mẹ ruột của nàng ta đến đây, thì nàng ta cũng là người của phủ thừa tướng. Huống gì chỉ là một người cậu?" Phượng Hồng Loan cười lạnh: "Tứ phu nhân họ Phượng, là người mà ông ta muốn đòi là đòi được sao?"
"Rõ, thưa tiểu thư! Lão nô đã hiểu rồi! Lão nô xin cáo lui!" Đỗ Hải lập tức xoay người rời đi.
Phượng Hồng Loan nhìn bóng dáng của Đỗ Hải biến mất sau cánh cửa của Thanh Tâm Các, chậm rãi thu hồi tầm mắt của mình.
Tiểu viện Thanh Tâm Các lặng yên không một tiếng động. Những hạt sương sớm trên những cánh hoa lan quý khắp viện dần bốc hơi khi ánh mặt trời lên.
Có hai chú chim đậu trên một nhánh cây trong sân nhảy nhót khiến cành lá đào lay động. Đây là hai con chim sẻ nhỏ, là loài chim thường thấy nhất. Hai mắt tròn xoe như hai hạt đậu long lanh nghiêng đầu nhìn Phượng Hồng Loan phía dưới một cách to mò.
Phượng Hồng Loan cũng nhìn hai con chim ấy, đôi mắt linh động ngơ ngác chớp chớp nhìn về phía nàng khiến cho người ta cảm thấy mọi sự trên thế gian này qua đôi mắt ấy đều nhiễm bụi trần.
Còn đôi mắt của Phượng Hồng Loan, khi hiện trong đôi mắt ấy thì chỉ là một mảnh đen tối. Con ngươi trong như nước hơi nheo lại. Khóe miệng Phượng Hồng Loan hơi động đậy nở một nụ cười nhàn nhạt với hai chú chim kia.
Mà chúng nó dường như cũng bị nụ cười của nàng làm cho say đắm, chỉ biết nghiêng đầu ngơ ngác nhìn nàng.
Trong giây lát, ánh mắt của Phượng Hồng Loan hiện lên một vẻ kì lạ khi nhìn vào ánh mắt của một trong hai con chim kia: "Ngươi lại đây!"
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng vẫn có sự nhẹ nhàng mềm mại. Nếu như để Vân Cẩm nghe thấy nhất định sẽ hoài nghi mình bị ù tai.
Hai con chim kia nhìn vào ánh mắt của Phượng Hồng Loan đột nhiên vẫy cánh bây về phía lòng bàn tay nàng.
Phượng Hồng Loan nhìn đôi chim trong tay mình, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của nàng nhẹ vuốt ve lông chim mềm mượt, đôi môi mỏng chậm rãi nói ra những lời lạnh thấu xướng: "Thứ đã khắc vào linh hồn thì dù có thay đổi thân xác cũng sẽ không biến mất...."
Giọng nói rất nhẹ, nhanh chóng biến mất theo làn gió nhẹ mới vừa thổi qua.
Lời của nàng vừa dứt, hai conchim đột nhiên mềm oặt đi trong tay nàng, vĩnh viễn nhắm chặt đôi mắt.
Đầu ngón tay Phượng Hồng Loan khẽ gẩy nhẹ, "Bộp" một tiếng ném xuống dưới đất. Hai thân thể mềm mại vẫn còn vương lại hơi ấm.
Phượng Hồng Loan cũng không thèm nhìn tới hai con chim đã chết trên mặt đất, ánh mắt lạnh đến mức có thể đóng băng.
"Từ nay về sau, không chỉ là ở phủ thừa tướng. Ta muốn người trong thiên hạ khi nghe được ba chữ Phượng Hồng Loan này đều phải nói năng cẩn thận, người người đều phải nhượng bộ khi nhìn thấy ta. Bắt đầu từ Quân Tử Ly!"
Sau khi được Phượng Hồng Loan tạm thời thả ra, những vị phu nhân tiểu thư trong phủ thừa tướng cuối cùng cũng đã trở về với viện của mình. Thân thể vốn được nuông chiều vừa về đến nơi đã ngất hết. Đám tiểu thư này người nào người nấy đều mang trong mình một nỗi sợ Phượng Hồng Loan đến tận xương cốt. Thập Nhất tiểu thư và Thập Nhị tiểu thư bởi vì bị hắt nước lạnh, cộng thêm tuổi còn quá nhỏ đã bắt đầu phát sốt.
Thế nhưng không có ai đi mời đại phu đến khám chữa bệnh cả. Cũng giống như khi Phượng Hồng Loan bị bệnh nặng tra tần và hạnh hạ vậy.
Nhị phu nhân và Tứ phu nhân bị gãy chân đang nằm trên giường bệnh. Mặc dù tránh thoát được cảnh quỳ ở cửa lớn phủ thừa tướng nhưng vẫn không thoát khỏi sự tính sổ của Phượng Hồng Loan. Nhị phu nhân không những bị tước đoạt quyền quản lý sự vụ trong phủ, mà còn do không chịu giao đồ ra mà bị Đỗ Hải đánh một trận, một ngày ngất lên ngất xuống bao lần cuối cùng cũng phải giao ra.
Tứ phu nhân thì ỷ vào việc mình là cháu gái ruột của đại tướng quân đương triều nên vẫn chửi Phượng Hồng Loan một cách xối xả, muốn đi cáo trạng. Thế nhưng với đôi chân gãy của nàng ta thì chỉ bị nhốt trong phòng. Cuối cùng vẫn không chịu nổi phương pháp hành người đau đến mức chết đi sống lại của Thanh Lam, Thanh Diệp nên cuối cùng cũng phải chịu thua. Không dám mắng ai nữa.
Hai người đều nước mắt lưng tròng viết ra những việc đã hành hạ Phượng Hồng Loan.
Chỉ có một số người tờ giấy không viết gì mới được an toàn, còn lại tất cả đều bị độc câm. Cả đời sẽ không nói được lời nào nữa. Thế nhưng bọn họ vẫn rất cảm kích Phượng Hồng Loan bởi mấy năm nay bọn họ đối xử với nàng như thế nào, hiện tại nàng đã nắm giữ được quyền lực trong tay, không lấy luôn mạng của bọn họ là may mắn lắm rồi.
Chỉ trong một đêm, trong phủ thừa tướng lập tức như thay trời đổi đất.
Mà bên ngoài phủ thừa tướng, cả kinh thành nước Đông Ly vào ngày kế tiếp đã như bùng nổ.
Đỗ Hải dựa theo lời phân phó của Phượng Hồng Loan in tất cả những lời khai về tội ác của mình với Phượng Hồng Loan in ra mỗi thứ một vạn bản. Dùng tốc độ đáng kinh ngạc trong vòng nửa ngày đã phát đủ cho mỗi người trong kinh thành Đông Ly một phần.
Thậm chí chỉ trong một ngày một đêm đã truyền đi khắp nước Đông Ly. Đến ngày thứ ba đã truyền đi khắp thiên hạ.
Thủ đoạn độc ác như vậy, hành vi ngược đãi một cô nương yếu đuối như vậy đã bị bóc trần trước toàn thiên hạ.
Điều này lập tức khiến người trong thiên hạ bùng nổ.
Người nghe được thổn thức, người thấy được thì rơi lệ, người nào người nấy đều mắng những người phụ nữ này mất sạch nhân tính, xứng đáng bị trời tru đất diệt. Nhất là những cô nương được đến trường học thì tràn ngập phẫn nộ, đồng loạt muốn dâng lên hoàng thượng trừng trị đám người này, còn cả bọn điêu nô nữa. Chủ trì công đạo cho Phượng Hồng Loan.
Cổ đại không có phương tiện liên lạc và giải trí. Hiện tại chuyện của phủ thừa tướng xuất hiện gần như đã trở thành câu chuyện chính thức được bàn luận trong mọi cuộc trà dư tửu hậu. Trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ kinh thành Đông Ly.
Cả việc Phượng Hồng Loan chưa được gả vào đã bị Quân Tử Ly hưu, hay là việc thiên hạ đệ nhất công tử Vân Cẩm muốn ở rể phủ thừa tướng cũng được mang ra bàn luận.
Quả thật đúng như lời của Phượng Hồng Loan, những lời chửi rủa Phượng Hồng Loan trước kia hiện tại đã thay thế bằng những sự đồng cảm sâu sắc. Hơn nữa mấy ngày trước Phượng Hồng Loan lộ mặt ở Phượng Hoàng Lâu khiến ai nấy đều ngây ngốc, si mê chìm đắm trong sắc đẹp của nàng. Với vẻ ngoài như vậy thì suy nghĩ của mọi người đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.