"Chủ tử......" Phong Ảnh còn định nói thêm gì đó.
Vân Cẩm lập tức khoát tay, phiền muộn mà nói: "Ngươi đừng xía vào, mau đi tìm Khanh nương đến đây cho ta!"
"Rõ!" Phong Ảnh trả lời rồi bóng hắn nháy mắt biến mất.
Vân Cẩm nhìn Phong Ảnh đã rời đi, thì tĩnh tọa một hồi lâu. Sau đó hắn xuống giường khoanh tay nhìn cửa sổ phía bên cạnh giường. Gương mặt như ngọc lúc này nhuốm một màu u ám thâm trầm.
Đỗ Hải không biết đã dùng cách gì chỉ mới qua nửa ngày đã giải tán được hết tất cả những người đến phủ thừa tướng cầu hôn. Phủ thừa tướng bị vây kín như bưng cuối cùng cũng đã được thoáng khí.
Phượng Hồng Loan tắm ba lần bằng nước lạnh xong mới mang vẻ mặt lạnh lẽo bước ra khỏi bình phong. Sau đó nguyên một ngày nàng không hề nói thêm một lời nào.
Ngày thứ hai, Phượng thừa tướng ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, canh năm vừa mới tới đã ra khỏi phủ lên triều sớm.
Quân Tử Ngọc mặc một thân long bào, sắc mặt tốt hơn hôm qua vài phần. Xem ra vết thương đã khôi phục rất tốt.
Bá quan văn võ trong triều lần lượt xếp hàng vào.
"Lão Thừa tướng! Lệnh ái có nói đồng ý muốn gả vào Ly Vương phủ chưa?" Quân Tử Ngọc nhìn thấy tinh thần của Phượng thừa tướng có vẻ tốt hơn hôm qua nên nghĩ rằng Phượng Hồng Loan đã đồng ý bèn cất giọng ôn hòa hỏi.
Các vị quan đang đứng lập tức đều hóng tai nghe. Ai ai cùng đều mong muốn được gả vào Ly vương phủ, mà hiện tại Ly vương điện hạ đã đồng ý thu hồi hưu thư, cưới nàng ta lại một lần nữa. Đây còn không phải là điều Phượng tam tiểu thư đang ngóng trông sao, làm sao không đồng ý cho được. Quả thực không có gì phải nghi ngờ cả. Thế nhưng mọi người đương nhiên vẫn muốn nghe Phượng thừa tướng tự mình nói ra.
Còn về việc hôm qua người người xếp hàng kín hết bốn phố trong kinh thành bọn họ đương nhiên cũng đã biết. Một chuyện chấn động như thế, đến các phu nhân của các phủ còn ra ngoài hóng chuyện, làm sao họ có thể không biết được?
Thế nhưng nếu so sánh với những người đó, Ly vương điện hạ đương nhiên tốt hơn ngàn lần! Đương nhiên phải chọn Ly Vương rồi.
Vẻ mặt của Quân Tử Ly lúc này thì cực bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc nào khác.
" "Hồi bẩm hoàng thượng! Tiểu nữ không đồng ý!" Phượng thừa tướng lớn tiếng đáp.
Văn võ bá quan trong triều nghe được câu này thì ồ lên sửng sốt. Ai nấy đều không tin nỏi nhìn Phượng thừa tướng. Vậy mà Phượng tam tiểu thư lại không đồng ý?
Quân Tử Ngọc cũng ngẩn người ra. Không đồng ý?
Đáy lòng Quân Tử Ly cũng trầm xuống, mặc dù hắn đã sớm đoán được nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sự đau đớn.
"Vì sao Phượng tam tiểu thư lại không đồng ý?" Sau khi khống chế được sự sửng sốt của mình, ánh mắt của Quân Tử Ngọc hơi xẹt qua một tia cảm thấy thú vị, hắn ôn hòa mở miệng.
" Hồi bẩm hoàng thượng! Tiểu nữ không nói nguyên nhân. Chỉ nói không muốn tiến vào Ly vương phủ." Phượng thừa tướng lập tức trả lời.
"Ồ?" Quân Tử Ngọc hơi cau mày, mím môi rồi chậm rãi lên tiếng: "Vương đệ, Phượng tam tiểu thư không muốn gả vào Ly vương phủ. Ngươi thấy như thế nào?"
"Phụ hoàng chỉ hôn, là do thần đệ hồ đồ, chưa cưới đã hưu vốn là một chuyện hoang đường. Hiện tại nàng sao có thể nói không gả là gả được. Đương nhiên là không thể." Quân Tử Ly bước một bước nhỏ ra khỏi hàng rồi trầm giọng nói.
Quân Tử Ngọc nhìn Quân Tử Ly, đáy mắt hiện lên một vệt sáng cười cười: "Vương đệ nói rất đúng. Các vị đại nhân nghĩ sao?"
"Lão thần nghĩ nếu như tiên hoàng đã chỉ hôn. Hiện tại Vương gia đã thay đổi suy nghĩ, Phượng tam tiểu thư đương nhiên cũng phải gả." Một vị đại nhân lập tức bước ra khỏi hàng.
"Thần cũng nghĩ phải gả."
"Thần cũng......"
Bá quan văn võ khắp triều lập tức đồng loạt bắt chước nhau nói.
"Dựa theo ý chỉ của tiên hoàng thì nên như vậy. Lão thừa tướng nghĩ sao?" Quân Tử Ngọc quét một vòng trong triều rồi cười hỏi.
" Hồi bẩm hoàng thượng! Chưa gả đã hưu, mặc dù trước giờ chưa có tiền lệ nào xảy ra. Thế nhưng hưu thư đã nhận về tay. Hành động này cũng tương đương với việc từ hôn. Cho nên hiện tại điều này đã không còn liên quan tới ý chỉ của tiên hoàng nữa rồi. Hôm qua Ly vương điện hạ là cầu hôn với tiểu nữ. Mà tiểu nữ chỉ là từ chối mà thôi. Tiểu nữ không đồng ý cũng không sao cả." Lòng Phượng thừa tướng lập tức lạnh đi, thế nhưng không ta cũng không phải người tầm thường, ông lập tức đáp trả.
Một câu này quả thực như vả vào mặt của Quân Tử Ly vậy, thế nên ông nói cực kỳ hùng hồn.
Quân Tử Ngọc lập tức hơi sửng sốt mà nhìn vẻ mặt của Phượng thừa tướng. Dường như trong nháy mắt đã nhìn rõ được mọi việc đã xảy ra. Đôi mắt phượng liếc nhìn vẻ mặt tối tăm của Quân Tử Ly, khóe miệng hơi cong lên cười như không cười: "Ồ? Thì ra có thể nói như vậy sao?"
" Hồi bẩm hoàng thượng! Quả thực là như vậy. Xin hoàng thượng minh giám." Phượng thừa tướng lập tức quỳ xuống đất.
"Vậy hôm qua ngươi luôn miệng yêu cầu trẫm đòi lại công đạo cho ngươi. Hiện tại thì sao?" Quân Tử Ngọc nhướng mày.
"Hồi bẩm hoàng thượng, là lão thần hồ đồ muốn tìm hoàng thượng để đòi lại công đạo. Hôm qua khi trở về, tiểu nữ vừa nghe được việc này đã thức tỉnh lão thần. Tiểu nữ nói Ly vương điện hạ không phải phu quân của tiểu nữ. Hơn nữa điện hạ cũng đã bồi thường cho tiểu nữ rồi. Tiểu nữ phúc phận thấp, mà Ly vương phủ lại là nơi ngưỡng cửa rất cao. Vì vậy tiểu nữ trèo cao không nỏi. Vì vậy, không muốn gả." Phượng thừa tướng lập tức nói: "Hoàng Thượng thứ tội! Lão thần sẽ không tìm Hoàng Thượng đòi công đạo nữa!"
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Quân Tử Ly. Có ngốc đến mức nào giờ cũng phải hiểu được, đây là Phượng thừa tướng muốn khiến cho Ly vương điện hạ mất mặt.
Nỗi nhục Ly vương điện hạ chưa cưới đã hưu mang lại, người ta đáp trả bằng cách ở chính điện từ hôn. Ngày mai việc này sẽ lan truyền khắp nước Đông Ly, thậm chí là cả thiên hạ. Điều này quả thực là sự vũ nhục cực lớn đối với Ly vương điện hạ.
Hiện tại Phượng thừa tướng đang muốn nói cho người trong thiên hạ rằng là Phượng tam tiểu thư không cần Li Vương điện hạ.
Mà Hoàng Thượng cũng không vì vậy mà trách tội được Phượng thừa tướng. Quả nhiên cáo giá vẫn là cáo già.
Mọi người đều đồng loạt cảm thấn như vậy! Ly Vương điện hạ phen này mất mặt thật rồi! Chỉ là lúc này bọn họ còn không biết, sự mất mặt thật sự còn đang ở phía sau kìa.
"Vương đệ, ngươi thấy việc này?" Quân Tử Ngọc nhìn về phía Quân Tử Ly, ôn hòa mở miệng: "Lão thừa tướng nói hình như cũng có lý. Trẫm cũng cũng khó lòng phán đoán!"
"Vậy thì thần đệ sẽ đến phủ thừa tướng, xác nhận lại lần nữa trước mặt Phượng tam tiểu thư. Dù sao Thừa tướng đại nhân nói như vậy cũng chỉ là lời gián tiếp. Hiện tại Thừa tướng đại nhân tuổi đã lớn, lỡ may trí nhớ không tốt nhắn nhầm thì làm sao. Thế thì thần đệ và Phượng tam tiểu thư chẳng phải bỏ lỡ mất một đoạn nhân duyên?" Quân Tử Ly thản nhiên liếc nhìn Phượng thừa tướng một cái rồi khom người nói.
Quân Tử Ngọc ngẩn ra. Hắn không hiểu sự kiên trì này của Quân Tử Ly. Người khác có lẽ không biết chứ hắn cực kỳ rõ ràng, vương đệ này của hắn thích đệ nhất mỹ nhân của nước Tây Lượng, công chúa Quỳnh Hoa. Hiện tại Phượng tam tiểu thư từ hôn, cũng không có ý muốn dây dưa, chẳng phải rất tốt hay sao? Thế nhưng hình như hắn không nghĩ như vậy.
Chẳng lẽ vị Phượng tam tiểu thư kia còn điều gì hơn người sao?
Quân Tử Ly che khuất đi sự tò mò trong đáy mắt cười nhạt: "Vương đệ muốn đến phủ thừa tướng? Thừa tướng đại nhân còn chưa đến mức như vậy đâu!"
Phượng thừa tướng chuẩn bị phẫn nộ thì bị một câu của Quân Tử Ngọc chặn lại. Ông trừng mắt nhìn Quân Tử Ly: "Mặc dù tuổi tác của lão thần đã lớn nhưng cũng chưa đến mức truyền đạt lại lời còn sai. Ly vương điện hạ không cần xác nhận lại!"
"Vừa đúng lúc bổn vương cũng không có việc gì. Tự mình đến phủ một chuyến cũng được. Cứ quyết định vậy đi!" Quân Tử Ly không thèm để ý sự phẫn nộ của Phượng thừa tướng mà bình tĩnh mở miệng, giọng điệu không cho ai từ chối.
Đầu ngón tay Quân Tử Ngọc gõ vài cái rồi gật đầu nói: "Đây là một việc lớn. Vương đệ tự mình đến phủ thừa tướng xác nhận lại với Tam tiểu thư cũng tốt! Trẫm biết lão thừa tướng càng già càng dẻo dai, còn có thể bỏ sức vì Đông Ly chúng ta mười năm hơn nữa. Vương đệ cũng không có ý gì khác. Vậy thì bãi triều ngươi đi theo lão thừa tướng đến phủ đi!"
"Rõ!" Cơn tức giận của Phượng thừa tướng lập tức bị dẹp mất, ông lập tức cúi người. Kỳ thật trong lòng ông vẫn hy vọng Phượng Hồng Loan có thể gả vào một nhà tốt.
Phượng Hồng Loan lúc này đang nằm trên ghế, ánh nắng buổi sớm ấm áp chiếu lên người nàng, còn nàng thì nhắm mắt lại để cả người chìm đắm trong ánh mặt trời. Hiện tại phơi nắng buổi sáng đã trở thành một thói quen mới của nàng ngoại trừ việc phải tập luyện. Mỗi khi đến lúc này, ba người Thanh Lam, Thanh Diệp, Đỗ Hải không ai dám đến quấy rầy nàng.
Tiểu viện Thanh Tâm Các yên lặng đến mức không nghe thấy tiếng gió. Thanh Lam, Thanh Diệp đứng ở xa xa đang sửa mấy cánh cửa bị gió hôm qua thổi thủng cùng với những chậu hoa linh lan quý báu bị đập vỡ.
Thế nhưng động tác của hai người đều cực kỳ yên lặng, không dám quấy rầy tiểu thư.
Một lúc sau, có bước chân nhẹ nhàng đến gần Thanh Tâm Các, người đến là Đỗ Hải. Đỗ Hải đứng ở cửa nhìn thấy Phượng Hồng Loan đang phơi nắng thì do dự một lát, nhưng vẫn quyết định đi tới.
"Tiểu thư!" Ông lập tức khom người cẩn thận sợ tiểu thư mất hứng.
"Ừ!" Phượng Hồng Loan nhắm mắt nhẹ nhàng đáp lại. Đỗ Hải biết thói quen hiện tại của nàng, nếu không có việc gì quan trọng nhất định sẽ không đến quấy rầy nàng.
Đỗ Hải thấy Phượng Hồng Loan không trách tội lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nói tiếp: "Tiểu thư, lão gia vừa mới hạ triều, hiện tại đang trên đường hồi phủ, ngài phái người về trước truyền lới nói Ly vương điện hạ đi theo về phủ, muốn gặp tiểu thư."
"Không gặp!" Phượng Hồng Loan lạnh giọng mở miệng. Không cần nghĩ cũng biết Quân Tử Ly tới làm gì.
"Rõ!" Đỗ Hải lập tức lui ra ngoài.
Phượng Hồng Loan vẫn nhắm mắt như cũ, nghe thấy tiếng bước chân của Đỗ Hải đi xa thì nàng nói với Thanh Lam, Thanh Diệp: "Hai người các ngươi đi ngăn trước cửa phủ thừa tướng. Rồi nói cho hắn, ta sẽ không vào Ly vương phủ, cũng sẽ không gặp hắn! Từ nay về sau hắn tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
"Rõ!" Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức bỏ cái cuốc trong tay ra rồi đi ra ngoài.
Tiếng chân của hai người nhanh chóng bước ra khỏi Thanh Tâm Các, Phượng Hồng Loan hơi nhích người về phía sau của ghế, để cho người mình đều được bao bọc bởi ánh mặt trời.
Kiếp trước không có thời gian hưởng thụ những ngày tháng yên bình như thế này, kiếp này nàng phải bù lại cho bằng hết. Kiếp trước lo trước lo sau, không dám chống lại tổ chức hắc ám to lớn kia. Cuối cùng lại như thế nào? Còn không phải là chết dưới họng súng của bọn họ.
Vì vậy sống lại ở kiếp này, nàng phải sống một cách không màng gì cả. Sống phải sống thật kiêu ngạo, đường hoàng, muốn làm gì làm nấy, sống cho hết mình. Người cản đường nàng đi thì đều phải dẹp hết.
Một lát sau, nàng nghe được tiếng bước chân bước vào Thanh Tâm Các.
Tiếng bước chân này khác hẳn với tiếng bước chân từng bước nhỏ của Thanh Lam, Thanh Diệp, cũng không giống với tiếng bước chân mạnh mẽ vội vàng của Đỗ Hải mỗi khi đến bẩm báo. Nó lại càng không giống tiếng bước chân cẩn thận của Phượng thừa tướng mà nó là tiếng đi từng bước từng bước rất nhẹ nhàng.
Dường như mỗi một bước đều in dấu chân trên mặt đất, vẽ nên một gợn sóng. Theo từng bước chân của hắn, dường như từng đóa mạn đà la đang nở ra trước mỗi bước chân mà hắn tạo ra.