Thanh Lam nhanh hơn so với Thanh Diệp một bước nên đưa tay ôm lấy Phượng Hồng Loan. Cả người Phượng Hồng Loan mềm nhũn, nhẹ đến mức như không có trọng lượng nào. Tay của Thanh Lam hơi run lên nhìn gương mặt không một chút huyết sắc của Phượng Hồng Loan, dường như lúc này hơi thở của nàng cũng không còn nữa.
" Tiểu thư..." Thanh Lam hô lớn.
" Tiểu thư..." Thanh Diệp cũng lập tức lay nhẹ cánh tay của Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan vẫn không nhúc nhích, cánh tay của nàng chỉ truyền đến sự lạnh lẽo thấu xương, không có một tia mạch đập. Trong lòng hai người lập tức dâng lên sự sợ hãi. Thanh Lam lập tức ôm Phượng Hồng Loan đứng dậy: "Nhanh, nhanh đi tìm đại phu đến đây!"
Lời chưa dứt nàng ta đã ôm người chạy khỏi Thanh Tâm Các. Thanh Diệp cũng lập tức chạy theo sau.
Mới vừa ra khỏi Thanh Tâm Các thì gặp Đỗ Hải đang vội vàng chạy tới. Đỗ Hải vừa nhìn thấy Phượng Hồng Loan đang được Thanh Lam ôm trong lòng thì vẻ mặt biến sắc: "Tiểu thư làm sao vậy?"
" "Tiểu thư...... Tiểu thư nàng ấy......" Thanh Lam vội dừng bước chân. Vẻ mặt nàng ta trắng bệch, cả người run run: "Đỗ tổng quản... tiểu thư... tiểu thư dường nhưu không còn mạch đập nữa...."
Cả người Đỗ Hải lập tức sững sờ, ông tiến lên hai bước cầm tay Phượng Hồng Loan kiểm tra mạch đập. Gương mặt già nua của ông ta cũng trắng toạt: "Nhanh, nhanh đưa tiểu thư đến Hồi Xuân Đường..."
Đỗ Hải còn chưa dứt lời, bóng dáng của Thanh Lam ôm Phượng Hồng Loan đã biến mất khỏi phủ thừa tướng.
Hai người Đỗ Hải và Thanh Diệp cũng lập tức chạy theo sau.
Ba người dùng không đến thời gian một chén trà nhỏ đã tới được Hồi Xuân Đường. Lúc này cửa Hồi Xuân Đường đã đóng chặt. Trước cửa còn là một cái khóa cực lớn. Thanh Lam ôm Phượng Hồng Loan dừng bước, khi nhìn thấy cửa Hồi Xuân Đường bị khóa thì vẻ mặt của nàng đã xám lại.
Đỗ Hải và Thanh Diệp đi sát phía sau cũng đã tới, khi nhìn thấy cửa đã bị đóng thì gương mặt cũng như vậy.
"Cá ai không? Mau ra đây cứu người, cứu tiểu thư nhà ta đi!" Thanh Diệp lập tức gấp gáp, đập mạnh vào cửa Hồi Xuân Đường. Khắp mặt đều là nước mắt.
"Người đâu rồi? Mau tới cứu tiểu thư nhà ta đi..." Thanh Lam cũng mặt đầy nước mắt kêu lớn.
Đỗ Hải thì nhanh chóng vọt tới một cửa tiệm bên cạnh Hồi Xuân Đường rồi túm người chưởng quầy lên, mắt đằng đằng sát khí: "Nói mau! Đại phu của Hồi Xuân Đường đi đâu cả rồi?"
"Chưởng quỹ còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Đỗ Hải xách lên. Dọa cho gương mặt già nua của ông ta bị dọa cho xám cả mặt mày. Ông ta vừa định hô lên thì Đỗ Hải lập tức dọa dẫm: "Nói mau, nếu không nói ta sẽ giết chết ngươi!"
"Ta nói, ta nói, Hồi Xuân Đường... Đại phu của Hồi Xuân Đường đã đến khám bệnh tại một nhà cách đây ngàn dặm rồi. Đã đi... đi được mấy ngày rồi..." Chưởng quầy nói với giọng run rẩy.
Nghe vậy, cả gương mặt của Đỗ Hải lập tức cắt không còn giọt máu nào, tay ông buông ra, "bộp" một tiếng, thân mình của chưởng quầy đã ngã ra đất. Đỗ Hải lập tức như cơn gió lao ra ngoài.
Còn chưởng quầy lúc này đã ngất đi.
"Đừng gõ nữa, đi, mau đi tới chùa Thanh Sơn!" Đỗ Hải lao ra nhìn hai người kia rồi hô lớn.
"Đúng, mau tới chùa Thanh Sơn! Trí Duyên đại sư và Thiên Âm đại sư có thể cứu được tiểu thư!" Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức gật đầu. Nước mắt bọn họ cũng không thèm lau đi. Thanh Lam lập tức ôm Phượng Hồng Loan đứng dậy.
Nháy mắt có ba cơn gió vụt qua trên đường hướng về phía ngoại thành.
Trên lầu hai của Túy Khuynh Trai bỗng nhiên cũng có một bóng người phi thân theo sát bọn họ. Bóng dáng ấy như một làn khói nhẹ cũng đi về phía ngoại thành.
Mấy bóng người ấy nhanh như tia chớp. Chỉ dùng thời gian một nén nhang đã đến cửa chùa Thanh Sơn. Mà thời gian lúc này đã là ban đêm rồi. Chùa Thanh Sơn đã đóng chặt cửa.
"Thiên Âm đại sư, Thiên Âm đại sư......" Thanh Lam một tay ôm lấy Phượng Hồng Loan, một tay dùng sức đập cửa.
"Mau tới cứu người, cứu lấy tiểu thư nhà ta với..." Thanh Diệp phi thân đuổi tới, cũng gia nhập vào việc gõ cửa.
Đỗ Hải thì trực tiếp đánh một chưởng vào cửa chùa, cánh cửa lung lay hai cái rồi lại trở về nguyên trạng. Đỗ Hải định đánh thêm chưởng thứ hai thì có tiếng bước chân vội vã đi ra: "Đến đây, đến đây, ai đang gõ cửa vậy?"
Cửa đột nhiên được mở ra, xuất hiện bóng dáng của tiểu hòa thượng Đạo Linh.
"Tiểu sư phụ, mau, tiểu thư nhà ta...Thiên Âm đại sư mau tới cứu tiểu thư nhà ta với..." Thanh Lam lập tức ôm Phượng Hồng Loan bước lên vọt vào bên trong chạy thẳng về phía tiểu viện của trụ trì Thiên Âm đại sư.
Ngay sau đó hai người Đỗ Hải, Thanh Diệp cũng theo sau xông vào viện của trụ trì.
"Ây... Các người..." Đạo Linh còn chưa kịp thấy người tới là ai, chỉ cảm thấy có vài bóng dáng vụt qua mặt hắn. Sau đó hắn lập tức chạy theo sau: "Trụ trì không có ở đây...."
Đáng tiếc người ở phía trước không ai thèm nghe nên hắn chỉ đành chạy theo sau.
Sau khi vào thiền viện của trụ trì, Thanh Lam đang ôm Phượng Hồng Loan lập tức chạy vào phòng của Thiên Âm đại sư. Phòng lúc này đang bị đóng thật chắt đã bị nàng dùng một chân đá văng ra, vọt vào trong phòng nhưng bên trong không có một ai.
Thanh Lam đi hết cả hai gian phòng trái phải nhưng khuôn mặt của nàng ta càng đi càng trắng bệch. Nàng hô lên: "Thiên Âm đại sư, Thiên Âm đại sư, mau tới cứu tiểu thư nhà ta với..."
Thanh Diệp, Đỗ Hải cũng tìm khắp cả thiền viện của trụ trì nhưng một người cũng không tìm ra.
Ba người lại xông thẳng ra ngoài thì bắt gặp Đạo Linh đang thở hồng hộc đuổi theo. Đỗ Hải lập tức tóm lấy hắn: "Mau, mau nói cho ta biết Thiên Âm đại sư đang ở đâu?"
"Ta đã nói rồi... Trụ trì đại sư đang bế quan, tháng sau mới có thể đi ra! Là do các ngươi chạy quá nhanh không chịu nghe ta nói..." Đạo Linh lập tức thở hổn hển nói. Sau đó hắn mới nhìn rõ được mấy người trước mặt, rồi lại dừng ở Phượng Hồng Loan đang được Thanh Lam ôm trong lòng thì lập tức ngẩn ra: "Vị nữ thí chủ này bị làm sao vậy?"
"Bế quan?" Thanh Diệp lập tức bắt lấy cánh tay của Đạo Linh hỏi với giọng gấp gáp: "Bế quan ở nơi nào?"
"Ở phía sau núi..." Tiểu Đạo Linh vừa định mở miệng thì lập tức nói: "Nơi trụ trì bế quan là một nơi cực kín, trừ phi trụ trì tự đi ra thì bên ngoài không thể vào được. Cho dù mọi người có hét như thế nào bên trong cũng không nghe được đâu."
"Không được, tiểu thư nhà ta cần Thiên Âm đại sư cứu mạng, ngươi mau nói cho ta biết có cách nào để Thiên Âm đại sư đi ra đi..." Đỗ Hải lập tức mở miệng nói với giọng gấp gáp.
"Người nào đang tranh cãi ầm ĩ ở đây?" Một vị hòa thượng già hét lớn một tiếng rồi bước vào trong sân.
"Linh Ẩn sư thúc, vị nữ thí chủ này dường như tình trạng không tốt lắm, muốn tìm đến nhờ trụ trì chữa bệnh." Đạo Linh lập tức nói.
"A di đà phật!" Linh Ẩn là nguyên lão của Đạt Ma viện, ông chậm rãi đi tới nhìn mấy người rồi nói: "Trụ trì mới bế quan không lâu. Không thể chữa bệnh cho vị nữ thí chủ này được!"
"Trụ trì bế quan ở nơi nào, tiểu thư nhà ta thật sự cần ông ấy cứu mạng. Đại sư ta van xin ngươi đại phát từ bi mời Thiên Âm đại sư đến đây, nếu chậm thêm chút nữ chỉ sợ tiểu thư nhà ta..." Thanh Lam lập tức ôm Phượng Hồng Loan quỳ rạp xuống đất.
"Đại sư, cầu xin ngài phát phát từ bi, tiểu thư nhà ta thật sự thật không ổn rồi... Đại phu của Hồi Xuân Đường chữa bệnh ở phương xa, hiện tại chỉ có Thiên Âm đại sư mới có thể cứu được tiểu thư nhà ta thôi..." Thanh Diệp cũng lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc lóc cầu xin.
Đỗ Hải cũng quỳ rạp xuống đất: "Cầu xin đại sư mời Thiên Âm đại sư xuất quan cứu chữa cho tiểu thư nhà ta với. Đỗ Hải nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ơn nghĩa của đại sư."
"Ây...... A di đà phật!" Linh Ẩn lập tức chắp hai tay: "Không phải lão nạp không muốn. Thật sự là nơi bế quan của trụ trì giống như tường đồng vách sắt. Hơn nữa trong ngoài cách nhau một cánh cửa sắt nặng ngàn cân. Phía trên thì là những khối đã lớn ngàn cân. Trừ phi trụ trì đại sư tự mình xuất quan nếu không căn bản không ai có thể vào được. Cho dù muốn báo tin cũng không thể. Ngã phật từ bi, nếu như có thể cứu giúp lão nạp chắc chắn sẽ xuất một phần lực không màng bất cứ thứ gì mời trụ trì sư huynh ra ngoài. Thế nhưng hiện tại lão nạp cũng không có năng lực đó..."
Ba người nghe thấy thế thì gương mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
"Vậy Trí Duyên đại sư đâu rồi?" Đỗ Hải lập tức mở miệng.
Gương mặt của Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức hiện lên một tia hi vọng. Nếu như Trí Duyên đại sư còn ở nơi này thì nhất định có thể cứu tiểu thư.
"Lúc trước sau khi vị khách quý cùng với Phượng tam tiểu thư rời đi được mấy ngày thì Trí Duyên Trí Duyên cũng rời đi luôn." Linh Ẩn nhìn Phượng Hồng Loan đang nằm trong lòng Thanh Lam một tia hơi thở cũng không cảm nhận được. Ánh mắt hắn cực kỳ nghiêm trọng: "Đáng tiếc lão nạp không hiểu y thuật."
" Trí Duyên đại sư đã đi nơi nào? Ta sẽ đi tìm Trí Duyên đại sư." Đỗ Hải lập tức đứng dậy, nước mắt đã bắt đầu rơi ra.
"Hành tung của Trí Duyên sư thúc không hề cố định, người đi khắp nơi không ngừng nghỉ. Hiện tại đã đi được mấy ngày rồi. Lão nạp cũng không biết sư thúc đã đi nơi nào. Biển người mịt mờ biết đi nơi nào để tìm đây..." Linh Ẩn lập tức nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tiểu thư nhà ta... sẽ mất mạng ở đây sao..." Đỗ Hải vừa mới đứng dậy nghe tin dữ liền ngã thẳng ra đất, ông quỳ xuống khóc lớn: "Phu nhân, lão nô thực sự xin lỗi người, không thể chăm sóc tốt cho tiểu thư..."
Nói xong ông liền rút kiếm ra giơ lên trên cổ mình.
Sắc mặt Linh Ẩn lập tức biến đổi, ông lập tức vung tay gạt kiếm trên tay Đỗ Hải ra, lớn giọng nói: "A di đà phật! Ta thấy mi tâm vị nữ thí chủ này có thanh linh khí, không giống như đã tuyệt mệnh."
"Thế nhưng tiểu thư nhà ta mạch đập cũng không còn..." Thanh Lam và Thanh Diệp vừa có một tia hi vọng đã lập tức khóc òa.
"Kỳ thực ngoại trừ Trí Duyên sư thúc và Thiên Âm sư huynh thì thiên hạ này còn có một người y thuật cao minh không kém. Ba mươi năm trước ông ta được mọi người đồn là đệ tử duy nhất của quái tài núi Thương Mang Tụ Thủ Tiều Ẩn. Tụ Thủ Tiều Ẩn là người có tài năng kiệt xuất thiên hạ, đáng tiếc mười năm trước ông ta đã qua đời rồi. Thế nhưng thân là đệ tử thân truyền duy nhất của ông ta thì y thuật của người này nhất định không thua kém Trí Duyên sư thúc và Thiên Âm sư huynh. Chỉ có điều thế nhân không biết đến người này mà thôi. Huống hồ hiện tại hắn ta ở ngay trong kinh thành, có thể đi thử xem sao." Linh Ẩn nghĩ một lúc rồi nói.
"Ai?" Ba người đồng thời mở miệng hỏi, ánh mắt đều sáng ngời dường như nhìn thấy được hy vọng.
"Chính là vị khách quý đến thăm nơi này và đánh cờ với vị nữ thí chủ này cách đây mấy ngày trước. Các ngươi hẳn đã đoán được thân phận của người này rồi. Nếu như có thể tìm được hắn thì có lẽ vị thí chủ này có thể được cứu chữa. Thế nhưng hành tung của vị kia cực kỳ bí ẩn, chỉ sợ không dễ tìm ra..."
Linh Ẩn còn chưa nói xong ba người đã lập tức đứng dậy, Đỗ Hải nói: "Chỉ cần có thể cứu tiểu thư nhà ta thì ta nhất định có thể tìm ra người ấy."
Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức gật đầu theo. Ba người thi lễ với Linh Ẩn rồi bóng dáng cả ba người chợt lóe lên ôm Phượng Hồng Loan ra khỏi chùa Thanh Sơn.
"A di đà phật!" Linh Ẩn nhìn bóng dáng ba người rời đi thở dài một tiếng rồi khoát tay nói với Đạo Linh: "Đóng cửa phòng trụ trì lại đi!"