Triệu Tử Duy khẽ nhíu mày, trong mắt hắn hiện lên ý cười, đôi mắt kia so với ánh trăng còn sáng hơn, như có thể nhìn thấu tâm tư của cô vậy. Mộ Dung Ca kéo mi mắt nhìn xuống, tiếp tục nói: “Thiếp vạn lần không dám để thái tử phải đợi lâu, nếu thái tử không ghét bỏ thân thể của thiếp thiếu sạch sẽ, thì thiếp xin được cởi áo tháo thắt lưng vì thái tử.”
Triệu Tử Duy nhíu mày, ngón tay thon dài đưa lên chóp mũi, hắn nhìn cô, có vẻ hơi chán ghét: “Nhanh đi tắm rửa đi!”
Lời vừa buông ra đã khiến khóe miệng của Mộ Dung Ca hơi nhếch lên, cô lùi người về phía sau, “Dạ!”
Nơi tắm rửa ở ngay gian phòng bên cạnh, Mộ Dung Ca đi qua đi lại nửa ngày bên cạnh bồn tắm, mắt cô chợt sáng lên.
Nhìn hành động vừa rồi của Triệu Tử Duy có thể xác định được rằng hắn là kẻ chán ghét tiếp xúc với những người không sạch sẽ, nếu đúng là thế thì cô lại đánh cuộc thêm một lần nữa xem sao.
…
Sắc Vi Uyển.
Yến hội đã kết thúc, sau khi tự mình đưa Nguyên Kỳ đi Linh Lung Các nghỉ ngơi, Phượng Dịch bước thẳng đến Sắc Vi Uyển.
Lâm Vi đã chuẩn bị xong từ sớm, ăn vận thật đẹp ngồi trong phòng chờ Phượng Dịch, ả đã đợi được một canh giờ. Ả nghĩ chắc Phượng Dịch đã nghỉ ngơi ở phòng của cơ thiếp hoặc ca kĩ nào đó rồi nên đang định tắt đèn đi ngủ, ai ngờ Phượng Dịch lại đến.
Ả đứng dậy đón hắn, ân cần cởi bỏ áo khoác ngoài cho hắn.
Phượng Dịch cúi đầu ngắm nhìn thân hình nõn nà như bông tuyết mềm mại của Lâm Vi, bụng dưới của hắn bắt đầu nóng lên. Trên yến hội hôm nay hắn uống khá nhiều rượu nên trong mắt hắn, mọi vật đã sớm trở nên mơ hồ, lại nhìn thấy thân hình hương diễm này khiến hạ thân của hắn lập tức có phản ứng. Nam nhân của thời đại này, chẳng ai biết nhẫn nại là gì, mà đối với nhu cầu của cơ thể thì bọn họ càng không muốn nhẫn nại. Huống hồ gì từ trước đến nay bên cạnh Phượng Dịch luôn có nhiều nữ nhân, nếu hắn muốn phát tiết liền có.
Lâm Vi hầu hạ Phượng Dịch đã lâu, ả biết lúc này hắn đang động tình rồi, liền ngước đôi mắt mị hoặc nhìn lên, chủ động tựa thân thể mềm mại của mình vào người Phượng Dịch, ả lả lướt vặn vẹo thân hình cọ cọ vào người Phượng Dịch.
Phượng Dịch lập tức ôm lấy Lâm Vi, đi về phía giường ngủ…
Một trận mây mưa nồng nhiệt qua đi, Lâm Vi tựa đầu lên ngực Phượng Dịch, mị nhãn như tơ (ánh mắt mơ màng quyến rũ).
“Thiếp nghe nói đêm nay Mộ Dung Ca tự động xin đi giết giặc, muốn hầu hạ Tề quốc thái tử?” – Ả ướm hỏi.
Một năm trước, lúc ả theo Mộ Dung Ca cùng được gả vào Khánh vương phủ đã được phụ thân của ả nói cho biết, Phượng Dịch cưới Mộ Dung Ca là vì có mục đích, số phận của Mộ Dung Ca đã sớm được định đoạt rồi. Nhưng,trong một năm này Mộ Dung Ca đã làm khá nhiều việc để lấy lòng Phượng Dịch khiến ả sinh nghi ngờ, dung mạo của Mộ Dung Ca cũng không tồi, thực sự là hắn không hề động tâm sao?
Kỳ thực, lúc hắn đồng ý để Mộ Dung Ca ở lại vương phủ làm ca kĩ thì ả đã yên lòng rồi, nhưng không hiểu vì sao, hôm nay sau khi gặp Mộ Dung Ca lại khiến ả cảm thấy không ổn. Mặc dù thái độ của Mộ Dung Ca rất khiêm tốn, thậm chí còn rất cung kính không thấy được điểm nào khác thường, nhưng vẫn làm ả thấy vô cùng bất an, ả cảm thấy Mộ Dung Ca hơi khác lạ, nhưng khác ở chỗ nào thì ả cũng không thể nói ra được.
Với thân phận ca kĩ mà Mộ Dung Ca vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của Tề quốc thái tử, còn trèo được lên giường của thái tử, điều đó nói lên rằng, rất có thể sau này cô ta vẫn còn có những cơ hội khác để xoay chuyển.
Phượng Dịch nghe câu hỏi của Lâm Vi, không hiểu vì sao trước mắt hắn lại hiện lên dung nhan khiêm tốn ôn hòa kia, bên tai hắn vang lên giọng nói cho tới bây giờ còn chưa bao giờ dám lớn tiếng nói chuyện, thế mà đêm nay lại có thể tự chủ động hiến thân. Hắn chưa bao giờ chú ý đến cô, cho nên tối nay cô đã làm cho hắn thực sự bất ngờ.
Lâm Vi thấy Phượng Dịch không nói gì, trong mắt ả hiện lên một tầng sát khí nhàn nhạt, ả cắn chặt răng tiếp tục nói: “Sau khi trải qua chuyện của tể tướng, dường như cô ta có chút thay đổi.” – Không phải ả đang nói bừa, mà là Mộ Dung Ca thực sự đã thay đổi! Nhưng Mộ Dung Ca trước kia quá mức yếu đuối, tuy rằng bây giờ cô ta không phản kháng như trước đây, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác, dù cô ta có biểu hiện khiêm tốn nhưng không hề hèn mọn ti tiện một chút nào, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy, cô ta vốn… không nên như thế.
Đúng vậy, không nên như thế!
Thay đổi? Hai mắt của Phượng Dịch bỗng hiện lên sát khí, Mộ Dung Ca thực sự có gan lớn dám che dấu tâm tư ư? Nếu đúng là thế thì hắn đã quá coi thường cô ta rồi.
Cảm giác quanh thân Phượng Dịch đang có sát khí, Lâm Vi nở nụ cười vô cùng hài lòng. Trong mắt hắn quả thực không hề có Mộ Dung Ca, mặt ả tươi hơn hoa: “Vương gia đừng lo, cho dù Mộ Dung Ca có muốn báo thù thì cô ta cũng không có cơ hội đó đâu. Vương gia không cần lãng phí tâm tư nghĩ tới cô ta, hãy để cho thiếp giải quyết chuyện của cô ta đi.”
Dứt lời, ả liền xoay người áp chặt vào thân thể của Phượng Dịch, chủ động khơi mào lửa dục, ả lợi dụng thân thể kiều diễm của mình để câu dẫn nam nhân ở trước mặt.
Phượng Dịch chỉ suy nghĩ được một khắc, giờ đang là nửa đêm, ở bên người lại có một nữ nhân trần như nhộn đang uốn éo câu dẫn mình thì có nam nhân nào chịu đựng nổi? Mối nghi ngờ ở trong lòng hắn mau chóng biến mất, hắn lập tức nhào vào bên trong Lâm Vi, điên cuồng xâm chiếm!
Trong màn đêm đen thẳm tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc của đôi tình nhân, Lâm Vi nằm dưới hơi thở nóng bỏng của Phượng Dịch, nhẹ há miệng nở một nụ cười xán lạn, thỏa mãn.
Ả là kẻ chiến thắng cuối cùng!
…
Đông Sương phòng.
Sau nửa canh giờ, Mộ Dung Ca đã tắm rửa xong, cô thay một bộ quần áo mỏng hơn rồi đi vào trong phòng của Triệu Tử Duy.
Triệu Tử Duy cũng vừa tắm xong, cả người hắn tựa vào giường, mái tóc dài đến thắt lưng thả ở phía trước đang nhỏ nước xuống ngực. Trên người hắn mặc một chiếc trung y (áo lót trong) dài mỏng, dưới ánh nến càng khiến nó trở nên trong suốt, cô có thể nhìn thấy trên vạt áo kia đang nổi lên hai điểm hồng nhạt, thân dưới của hắn được phủ bằng vạt áo mỏng, che đi bao nhiêu “cảnh xuân dạt dào”.
Đồng tử trong mắt Mộ Dung Ca hơi co rút lại, trong lòng thầm thở dài. Triệu Tử Duy không chỉ có gia thế hiển hách, mà dung mạo tuấn mỹ kia cũng thuộc hàng hiếm có.
Có cơn gió nhẹ luồn qua cửa sổ thổi vào trong phòng, gió làm thổi bay tấm màn sa mỏng manh, và mái tóc đen dài mềm mại của cô, cũng làm bay cả tà áo của hắn nữa. Trong tiếng gió, cô mơ hồ nhìn thấy dáng người kiêu ngạo kia, cũng mơ hồ nhìn thấy điểm hồng hồng.
Nếu phải dùng bốn chữ để hình dung đến hắn thì chỉ có thể là: ‘Tú sắc thay cơm!” hoặc “Lam nhan họa thủy” (*).
(*)Tú sắc thay cơm: Nhìn người đẹp cũng đủ no bụng.
Lam nhan họa thủy: Câu này giống với “hồng nhan họa thủy” nhưng để chỉ đàn ông, nghĩa là càng đẹp thì càng nguy hiểm.
Cảnh tượng này mà để nữ nhân khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ si mê Triệu Tử Duy đến điên cuồng. Nhưng thật đáng tiếc, màn mỹ nam kế này đối với Mộ Dung Ca hoàn toàn không có tác dụng, cô chỉ như đang đứng thưởng thức cảnh đẹp mà thôi.
Đến khi chạm vào đôi mắt tràn đầy lửa dục của hắn, Mộ Dung Ca càng thêm tỉnh táo. Cô tuyệt đối không thể ôm quá nhiều ảo tưởng với đám đàn ông ở thời đại này. Anh hùng cứu mỹ nhân gì chứ? Hừ! Có mà cái tay anh hùng đó đang có ý đồ đen tối thì có! Nhìn vào mắt hắn, cô càng khẳng định được, hắn muốn cô!
Đôi mày liễu khẽ cau lại, nhưng cô vẫn đi tới trước giường.
Dưới ánh nến lay động, Triệu Tử Duy quét ánh mắt lười nhác nhìn cô gái đang bước tới. Hắn không thấy rõ dung mạo của người con gái đó, nhưng dáng người tuyệt mỹ mê người kia, cùng mùi thơm nhàn nhạt đang vương vấn nơi chóp mũi khiến hắn cứ ngỡ rằng mình đang được nhìn thấy một tiên nữ đứng giữa mây xanh, hắn thoáng thất thần.
Đến khi cô tới gần, hắn mới hoàn hồn lại rồi cười nhẹ với cô. Vừa rồi ở trên yến hội hắn vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng hiện tại hắn lại muốn cô gái này!
Nhưng, khi cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, hắn mới thấy rõ nét bình lặng trong mắt cô, không có một chút mê ý nào cả, không một tia gợn sóng, lửa dục vừa bùng lên trong mắt Triệu Tử Duy ngay lập tức đã biến thành núi băng lạnh buốt.
Triệu Tử Duy miễn cưỡng liếc nhìn cô, bỗng đập vào mắt hắn là một mảng màu đỏ tươi ở trên vạt áo dài của Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi đầu nói: “Thiếp sợ rằng hôm nay không thể hầu hạ thái tử được ạ, quỳ thủy (kinh nguyệt) của thiếp đã đến.” – Lúc cúi đầu quỳ xuống, cô không nhịn được khẽ nhăn mày, nơi đùi phải đang truyền đến một trận đau âm ỉ, càng lúc lại càng đau hơn, máu tươi thấm đẫm một mảng áo.
Ánh mắt của Triệu Tử Duy dần trở nên u ám, hắn cười lạnh, nữ tử đang ở trước mặt hắn đây đúng là kẻ gian trá! Hẵn bỡn cợt liếc nhìn nơi giữa hai chân của Mộ Dung Ca, khẽ cười: “Nếu bản cung không để ý thì sao?”
Không để ý? Tròng mắt của Mộ Dung Ca nhẹ đảo một vòng, cô ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Duy, nét mặt tươi hơn hoa: “Nếu thái tử đã không để ý, vậy thiếp xin tận tâm tận lực hầu hạ thái tử ạ.” – Dứt lời, cô liền đứng dậy, dùng động tác tao nhã mị hoặc nhất nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo khoác bằng lụa trắng mỏng, trên người cô bây giờ chỉ còn lại một chiếc yếm màu đỏ tươi cùng khố bên trong. Màu đỏ nhiễu lên chiếc khố trắng trông vô cùng chói mắt.
Phản ứng của Mộ Dung Ca đúng là ngoài dự liệu của Triệu Tử Duy, khóe miệng của hắn hơi giật giật. Nếu không nhìn đến chiếc khố đầy máu đỏ thì dáng vẻ của cô lúc này thật sự kiều diễm động lòng người. Da thịt trên người Mộ Dung Ca trắng nõn, trong như tuyết, đêm nay mà có cô hầu hạ hắn thì chắc chắn sẽ thú vị lắm đây, nhưng mà…
Mộ Dung Ca đem tất cả thần sắc của Triệu Tử Duy thu vào trong mắt, cô càng cảm thấy tin tưởng hơn vào kế hoạch của mình, cô thong thả bước đến bên hắn, vươn bàn tay trắng muốt mềm mại ra muốn giúp hắn cởi bộ quần áo mỏng manh ở trên người xuống. Không phải hắn muốn cô sao? Ai cũng nói thứ gì mà nam nhân không chiếm được thì càng đáng giá, càng được hắn trân trọng, mà thứ dễ dàng có được thì không thú vị, rất dễ chán. Hành động của cô lúc này chính là để cho hắn dễ dàng có được cô. Cô thầm cười lạnh, không biết bây giờ hắn có còn ham muốn cô nữa hay không?
“Tránh ra!” – Giọng nói của Triệu Tử Duy vô cùng lạnh lùng, nhưng không khó để nghe ra trong giọng nói ấy có sự kìm nén. Mắt hắn ánh lên sự chán ghét không hề che dấu.
Thứ mà Tề quốc thái tử không thiếu nhất chính là vàng bạc châu báu và mỹ nhân, mà quỳ thủy của nữ nhân chính là thứ dơ bẩn nhất, khiến cho người ta phải khinh thường nhất.
Hai chữ này làm tim Mộ Dung Ca nhảy nhót vui mừng mãi không thôi, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ kinh ngạc rất khoa trương, cô há miệng nhìn Triệu Tử Duy, “Thiếp còn chưa hầu hạ thái tử…” – Trong lòng cô bây giờ đang hò hét ầm ĩ, nhanh đuổi cô ra ngoài đi, cô cũng không muốn ở cùng phòng với sói đội lốt người đâu. Giờ cô còn phải đi tìm người thiếu niên tuấn mỹ nhẹ nhàng như cơn gió kia! Mau đuổi cô đi nào! Mau lên! Mau lên! Thứ mà cô cầu mong nhất lúc này chính là bị hắn chán ghét, càng chán ghét càng tốt.
Triệu Tử Duy lại làm ra bộ dạng lười nhác, ung dung ngồi thẳng lên, đưa tay kéo vạt áo, che đi “cảnh xuân dạt dào”, hắn nhìn cô bằng gương mặt không lộ chút biểu cảm nào, giọng nói càng lạnh lùng hơn, “Lui ra!”
Mộ Dung Ca làm ra vẻ thất vọng cúi đầu, nhưng khóe miệng của cô lại khẽ nhếch lên, trong mắt không dấu nổi ý cười trong suốt, giọng nói tỏ ra vô cùng thất vọng, tiếc nuối: “Dạ.”
Cô nhặt chiếc áo bằng lụa trắng lên, mau chóng mặc vào rồi cung kính cúi đầu yên lặng bước lùi ra ngoài, lúc khuất sau cánh cửa cô mới đứng thẳng lưng lên, nụ cười tươi rói nở bừng trên mặt, thoắt một cái đã biến thành một người khác hẳn với con người vừa cung kính ở trong phòng kia.
“Người đâu, gọi Như Cơ!” – Trong phòng truyền ra giọng nói lạnh như băng đá của Triệu Tử Duy.
Như Cơ là thị thiếp của Triệu Tử Duy, nghe nói dung mạo của nàng ta thoát tục như tiên giáng trần, thân phận cũng vô cùng tôn quý, nàng là biểu muội (em họ) của Triệu Tử Duy, cũng là người được Triệu Tử Duy sủng ái nhất trong đám thị thiếp đông đảo của hắn.
Lúc Triệu Tử Duy vừa mở miệng gọi thì một gã mặc áo xám đã ngay lập tức xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca giật mình kinh hãi, may mà có bóng tối của đêm đen nên biểu cảm vừa rồi của cô không bị gã áo xám kia nhìn thấy, không thì phiền toái to.
“Dạ, ty chức lập tức đi ngay.” – Gã áo xám kia từ đầu đến cuối cũng chưa liếc mắt nhìn cô một lần, hắn quỳ xuống nhận lệnh rồi lập tức lui ra.
Sau khi gã áo xám kia đi mất, Mộ Dung Ca lập tức chạy đi tìm Mộ Dung Tẫn. Lúc ở trên yến hội, Mộ Dung Tẫn vô thanh vô thức biến mất, rốt cuộc hắn đi đâu rồi? Cô lo sợ hắn đã bị một tên biến thái nào đó bắt mất, lôi đi tra tấn đủ kiểu, chỉ nghĩ đến đây thôi mà tim cô đã co thắt lại, đau không thở nổi. Ai! Thứ khó dứt bỏ nhất trên đời này không phải là tình yêu, không phải là tình bạn, mà chính là tình thân, là người chảy chung một dòng máu với mình.
Cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn vết máu loang lổ ở trên vạt áo, thực ra cô còn chưa tới ngày, vết máu kia là do cô đã dùng dao cắt một vết ở trên đùi, trước tiên cô phải đi cầm máu đã, cũng may là không đến nỗi đau lắm nên cô đã lừa gạt được tên Triệu Tử Duy kia. Cô nhìn tứ phía, rồi lập tức biến mất ở trong đêm đen. Nếu muốn tìm Mộ Dung Tẫn, có lẽ cô phải đi tới Tây Sương phòng.
Lúc này đã là nửa đêm, vầng trăng bị che khuất sau những đám mây nên không gian tối om như mực, dọc theo đường đi chỉ có vài ngọn đèn hắt ra thứ ánh sáng mờ nhạt, Mộ Dung Ca cả người mặc y phục trắng toát đang lướt đi trong đó.
Ngẫu nhiên có vài tên hộ vệ tuần tra đi qua, lúc bọn họ nhìn thấy Mộ Dung Ca đều hơi ngừng lại, nhưng vừa thấy đám quần áo mỏng tang ở trên người cô thì không hỏi gì cả, lại tiếp tục công việc tuần tra của mình. Ở Khánh vương phủ này, ban đêm mà nhìn thấy ca kĩ là chuyện vô cùng bình thường, cho nên Mộ Dung Ca rất thuận lợi đi tới Tây Sương phòng.
Vừa đến trước cửa khu Tây Sương phòng, bỗng có một bóng người từ đâu nhảy ra chặn đường Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca dừng lại, nhìn người vừa chặn đường mình, giờ này mà còn đứng ở trước cửa viện thì chỉ có hộ vệ. Nhưng lúc cô nhìn rõ được người đứng trước mặt mình, khóe miệng không tự giác lại nhẹ nhàng nhếch lên.
“Thì ra là Tiểu Từ tỷ tỷ.” – Mộ Dung Ca cố tình kéo dài câu nói, chất giọng vô cùng mềm mại, trong đêm đen, hai mắt cô sáng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời. Trời giúp cô rồi, không cần cô phải tốn công sức mà Tiểu Từ đã tự động dâng đến cửa. Nếu đã tự đến thì cô không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này được.
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Mộ Dung Ca nhíu mày, vừa định tìm một lý do để lấp liếm thì đã thấy Tiểu Từ nói tiếp, giọng nói có chút sốt ruột, “Mộ Dung Ca, ngươi cũng biết đêm nay đệ đệ ngươi phải hầu hạ ai à? Ta đợi ở đây đã nửa ngày rồi đấy!” – Từ rất lâu rồi nàng ta vẫn luôn tơ tưởng đến Mộ Dung Tẫn, nay Mộ Dung Tẫn đã rơi vào Khánh vương phủ khiến nàng ta có cơ hội được hắn hầu hạ.
Hai mắt Mộ Dung Ca nheo lại, nơi đáy mắt ánh lên tia nguy hiểm chết người. Khá lắm, gan ngươi thật lớn đó Tiểu Từ, dám mơ tưởng làm nhục được đệ đệ của cô sao?
“Ta cũng không biết, ta vừa hầu hạ Tề quốc thái tử xong, bây giờ đến Tây Sương phòng chính là muốn hầu hạ Trương tướng quân đây, Tiểu Từ tỷ tỷ có thể chỉ cho ta phòng của tướng quân ở đâu không?” – Cô hạ mi mắt xuống để che đi cảm xúc của mình, trong giọng nói còn cố tình làm ra vẻ sốt ruột.
Tiểu Từ nghe thấy vậy liền mở to mắt nhìn Mộ Dung Ca, “Ngươi nói là ngươi muốn đến hầu hạ Trương tướng quân?” – Có phải Mộ Dung Ca vẫn còn bị váng đầu không? Muốn tự mình đi tìm quỷ môn quan à?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!