Tiêu Sách nói đôi ba chuyện phiếm về nhà họ Lâm với Lâm Bán Thanh xong, cũng nhanh chóng cúp máy.
Dựa vào những gì mà Lâm Bán Thanh từng nói thì nội bộ nhà họ Lâm đã bắt đầu có sự chấn chỉnh lại. Cứ hễ là những người có quan hệ với Lâm Kiệt thì đều được giao cho Lâm Vân xử lý, nhà họ Lâm đang ớ trong trạng thái thay máu.
Xem ra Lâm Vân cũng là một người dám nói dám làm, cuối cùng cũng phân chia thắng bại với Lâm Kiệt ở nhà họ Lâm rồi.
“Có lẽ mình cũng nên nuôi dưỡng thế lực nhà họ Lâm một chút, nếu không thì một khi nhà họ Lâm thua trận, với mình mà nói sẽ rất bất lợi.”
Tiêu Sách trầm tư nghĩ ngợi.
Anh tró Vưu Bằng cùng với đồ đệ của Lâm Kiệt, như này cũng giống như trở mặt hoàn toàn với Lâm Kiệt rồi. Trợ giúp thế lực cho nhà họ Lâm một chút, đây cũng là chuyện dĩ nhiên.
Nghĩ tới đây, Tiêu Sách nhanh chóng đi ngú.
Hơn bảy giờ sáng ngày hôm sau, Tiêu Sách và Thủy Oa, còn có Phương Bác và Cố Minh cùng nhau tụ họp lại trong phòng làm việc của khu nhà ổ chuột.
Tối hôm qua, Tiêu Sách đã nói với Phương Bác và Cố Minh biết chuyện này chính là do anh Pháo Hỏa làm, hai người họ nghe xong lại hận đến nghiến răng ken két.
Từ khi cả hai nhận được Tiên Thiên Công, thực lực của bản thân đã đạt tới trình độ cao thủ hạng ba, vô cùng tự tin về năng lực của mình.
Lần này vừa nghe là do anh Pháo Hỏa làm, bọn họ chẳng những không có sợ, ngược lại cò nôn nóng muốn thử. Thật sự là chỉ hận không thể ngay lập tức bắt được anh Pháo Hỏa mà nhốt lại, tàn ác hành hung một trận.
“Đi thôi, chúng ta tới chỗ của anh Pháo Hỏa. Thật ra tôi lại càng muốn xem thử tên anh Pháo Hỏa đó là lấy cái gan ở đâu mà dám đụng tới anh em của Tiêu Sách tôi đây.”
Trong ánh mắt của Tiêu Sách lóe lên một tia lạnh lùng, sau đó dắt Thủy Oa, Phương Bác và Cố Minh leo lên xe hơi.
Không tới ba mươi phứt sau, bốn người đã tới quán bar Đế Hào rồi.
Quán bar Đế Hào ở thành phố Giang Lăng này nổi tiếng là nơi ăn chơi đình đám, nơi đây không chỉ đơn giản là tới ca hát hay giải trí, bên trong còn chứa rất nhiều phi vụ làm ăn bí mật, rất nhiều ông chủ thường xuyên tới chỗ này.
Thậm chí ở mấy thành phố lân cận cũng có nhiều người vì danh tiếng ở đây mà mò tới, có thể thấy tên tuổi của quán bar Đế Hào này nổi tiếng cỡ nào rồi.
Nhưng mà, bây giờ là buổi sáng, cửa nẻo lộng lẫy của quán bar Đế Hào vẫn đang đóng chặt, chưa tới giờ mở cửa làm ăn.
Nơi này chính là nơi mà anh Pháo Hỏa bảo kê, là tay anh chị chủ chốt ở đây, trước giờ chưa từng có ai dám tới quán bar Đế Hào này gây sự.
Đã từng có mấy ông chủ lớn ở thành phô’ lân cận hiên ngang tới quán bar Đế Hào này khóc lóc om sòm, lại bị đám bảo kê trong quán chặt đứt mấy ngón tay, sau đó thì cũng không có sau đó nữa.
Mọi người ai cũng đều nghĩ rằng ông trùm đứng sau làm chỗ dựa cho quán bar Đế Hào này có bối cảnh quá mức hoành tráng, kê’ cả là ông chủ lớn của mấy thành phố lân cận cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám hó hé nửa lời.
Nhưng mà từ sau khi chuyện đó xảy ra, cũng không còn ai dám gây sự ở quán bar Đế Hào này nữa, cho dù là kẻ thù lăn lộn nhiều năm trong giới có gặp mặt nhau ở quán bar Đế Hào này cũng phải tự kiềm chế mình không được làm bậy.
Thật sự là tên tuổi của quán bar Đê’ Hào này rất lớn, chỗ dựa vững chắc, cho nên không dám ai dám đụng vào.
Nhưng mà, cho dù tên tuổi của quán bar Đế Hào này có lớn như nào đi nữa thì cũng không cản được một vài người.
Sau khi bốn người đám Tiêu Sách tới quán bar Đế Hào nhìn thấy cửa vẫn đang đóng, Phương Bác lập tức nhặt một hòn đá cuội to bên đường, trực tiếp ném thẳng vào cửa kính của quán bar.
Ngay lập tức, cả cánh cửa lớn phát ra âm thanh kính vỡ xoảng một cái thật vang dội, khiến khắp cả gian phòng nối tiếp đó đều có thể nghe thấy được.
“Hửm?”
Vào lúc cánh cửa lớn của quán bar Đế Hào phát ra tiếng võ cực lớn, đám côn đồ bảo kê bên trong quán bar cũng bị giật mình tỉnh giấc.
Đám côn đồ một mặt ngo ngấc, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ngay lúc đó lại có người cầm đá, liên tục ném vào cửa kính quán bar.
Ngay lập tức, sắc mặt của đám côn đồ đó cũng chuyển sang một vẻ hung ác.
Mấy cái tên lưu manh này chính là đàn em của anh Pháo Hỏa.
Những ngày bình thường thì mấy tên côn đồ này vẫn sẽ trú ngụ ở trong quán bar Đế Hào, là kiểu tay chân “đóng quân” lâu dài ở quán bar Đế Hào đó.
Đại ca của bọn họ là anh Pháo Hỏa, là người của ông Triệu – vương giả trong thế giới ngầm ớthành phố Giang Lăng này. Cho nên, có anh Pháo Hỏa bảo kê quán bar Đế Hào này, bình thường sẽ không có ai dám tới nơi đây càn quấy.
Đám đàn em của anh Pháo Hỏa này lúc bình thường cũng nhàn rỗi đến vô cùng.
Nhưng mà, hôm nay lại có thể chứng kiến có người tới quán bar Đế Hào này đập đồ gây rối, cả đám ở đây cũng lấy đó làm hào hứng.
Cuối cùng cũng có việc đế làm rồi, hơn nữa đánh người cũng không cần dè chừng gì cả, bởi dù sao nơi này có ông Triệu chống lưng. Hơn nữa cũng chỉ có bốn người, vốn dĩ không có gì gọi là khó khăn, chuyện này lại khiến bọn côn đồ đó hưng phấn không thôi.
Lúc Phương Bác cầm thêm một hòn đá nữa ném vào trong cửa lớn của quán bar Đế Hào, một tên côn đồ tóc tai vàng chóe dắt theo bốn tên đàn em đã tiến tới bên hông cửa quán.
Mỗi người trong bọn họ ai cũng đều cầm gậy sắt, ánh mắt đều là một vẻ hung tàn, nhanh chóng lao thẳng về phía đám người của Tiêu Sách.
Đám côn đồ này còn không nói một câu chào hỏi nào, gậy sắt trong tay vung lên coi nhưthay lời chào hỏi.
Cực kỳ hung hăng, vô cùng liều mạng.