“Cái con mẹ nó, dám tới quán bar Đế Hào này gây sự hả, đập chết tụi bây!”
“Muốn chết hả.”
Lúc năm tên côn đồ đó cầm gậy sắt lao tới, sắc mặt của Thủy Oa thoáng lạnh đi mấy phần, huơ bàn tay to như cánh quạt hương bồ định ra tay với đám côn đồ đó.
Nhưng mà cũng ngay lúc đó, anh ta lại bị Tiêu Sách cản lại.
“Chỗ này giao cho Phương Bác và cậu Minh đi. Đám côn đồ này đi ra lại vừa hay để hai người họ luyện tay một chút!”
Tiêu Sách kéo Thủy Oa lùi về sau một bước, sau đó dặn dò.
“Cũng tốt, mặc dù hai người họ đã được tôi dạy cho kỹ thuật phát lực và tản lực, nhung mà đều chỉ là lý thuyết suông thôi, còn chưa có luyện tập lần nào cả.” Thủy Oa cũng khẽ gật đầu nói.
Muốn để cho Phương Bác và Cô’ Minh nhanh chóng thuần thục, vậy hai người họ cần trải qua một vài lần thực chiến mới có thể trở thành cao thủ được.
Mà đám côn đồ này lại chính là cơ hội rèn luyện tốt nhất.
Thực ra lúc năm tên côn đồ đó xông lên, Phương Bác và Cô’ Minh cũng đã cảm thấy phấn khích trong lòng rồi.
Không có lý do gì khác ngoài viện hiện tại hai người bọn họ đã có sức mạnh khác người bình thường rồi nhưng lại vẫn không có cơ hội được trổ tài, giờ phút này nhìn thấy năm tên côn đồ lao tới, cả hai cũng khí thê’ hừng hực mà lao tới về phía đối phương.
Vào ngày hôm qua Thúy Oa đã dạy cho hai người kỹ thuật tản lực đã thành thạo, còn có chiêu thức đánh bằng tay không sắc bén, vừa hay hôm nay đã có thế sử dụng với mấy tên côn đồ này rồi.
Vì thế, hai bên còn chưa biết được ý đồ của đối phương là gì cũng đã cắm đầu lao vào nhau.
“Bốp bốp bốp.”
Từng âm thanh va chạm giữa gậy sắt và cơ thế không ngừng vang lên, Tiêu Sách bên này xem đến có chút cạn lời.
Mặc dù hai người kia đã học được rất nhiều thứ mà Thủy Oa dạy, nhưng mà trước sự tấn công của năm người cầm gậy sắt kia thì vẫn liên tục bị đánh trúng.
Nhưng mà Tiêu Sách cũng biết, đây là thứ mà cả hai người họ nhất định phải trải qua. Muốn học đánh đấm thì nhất định không thể thiếu chuyện phải chịu bị đánh rồi, cho nên cũng vẫn đứng im ở đây mặc kệ hai người ở bên kia.
Cũng may là thực lực của Phương Bác và cố Minh hiện tại đã được nâng cao nhờ Tiêu Sách rồi, da dẻ săn chắc, cho dù có trúng vài gậy sắt cũng không có vấn đề gì lớn xảy ra.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh người của ông Triệu hả, hôm nay tao sẽ cho mày thấy cái gì gọi là bản lãnh.”
Giữa lúc Phương Bác bị tên tóc vàng đó đập cho một gậy đã thoáng gào lên một tiếng, sau đó bắt lấy cánh tay cầm gậy sắt của gã rồi giật gậy sắt lại.
Sau đó, Phương Bác trực tiếp ném tên tóc vàng đó qua một bên, tay siết chặt thành nắm đấm mà gửi tới một cú vào mặt người kia.
“Bốp bốp bốp.”
Đánh liên tiếp mấy cái, mặt của tên tóc vàng đã lập tức sưng vù như cái mặt lợn, gã liều mạng chạy vào trong quán bar.
Còn về phía Cố Minh bên này.
Tiêu Sách vốn tưởng rằng thực lực của Cô’ Minh không bằng Phương Bác, cho nên sẽ phản ứng tương đối chậm một chút. Nhưng rất nhanh sau đó anh lại phát hiện, chuyện hoàn toàn không xảy ra theo những gì anh đã suy đoán.
Bốn tên côn đồ cầm gậy sắt đánh lên người Cố Minh, người ở đây lại như không có cảm giác gì cả, vốn cũng không có để ý tới, lại lần lượt đoạt lấy gậy sắt trong tay của bốn tên côn đồ đó.
Sau đó, Cố Minh tung chiêu với bốn người đó trong phạm vi gần, đấm từng cú xé da xé thịt khiến cả đám ở đó la ó khóc lóc gọi bố gọi mẹ.
Dù sao thì bốn gã côn đồ này cũng không có thực lực giống như Cố Minh, nếu đã bị anh ta tiếp cận ở cự ly gần rồi thì sẽ không ai có thể chạy thoát.
“Rất cừ, thằng nhóc đó có phóng cách của tôi, rất ngang tàng đối với kẻ thù, cũng rất khắt khe với chính bản thân mình.”
Thủy Oa nhìn Cố Minh như thế đang tự mình làm mình đau và còn tung ra chiêu thức tàn bạo, trong ánh mắt lập tức có hơi kinh ngạc.
Đến ngay cả Tiêu Sách cũng vô cùng giật mình với sự biểu hiện của Cố Minh.
Vốn dĩ Tiêu Sách cho rằng dù sao cơ thể của Cố Minh yếu ớt, trước giờ cũng không có luyện tập võ thuật gì cả. Kể cả khi có vừa nhận được thực lực đi nữa thì có thể cũng phải cần một khoảng thời gian để thích ứng, tôi luyện sự gan dạ của bản thân mình.
Dù sao thì trước đây Cố Minh cũng từng là một cậu ấm của một gia đình giàu có, kiểu đánh đấm bạo lực như này ắt hẳn anh ta sẽ không đi làm.
Nhưng mà lại không ngờ, Cố Minh lại không hề để ý tới đống gậy sắt mà bốn tên côn kia cầm trong tay, nương theo sự tấn công đó để tiếp cận bốn người họ, sau đó mới đánh bọn họ bầm dập.
Kiểu tính cách lạnh lùng khắc nghiệt như này rất thích hợp để làm cánh tay đắc lực.
Dĩ nhiên, người tài giỏi như Cố Minh nếu như làm tay chân cho người khác thì quả thật là nhân tài không được trọng dụng. Ngay lúc này đây, trong lòng Tiêu Sách bỗng có suy nghĩ chuyển Cô’ Minh từ một cậu ấm nhà giàu sang cánh tay đắc lực, cũng lấy đó mà có chút thích thú.
Chí ít thì sau này không cần lo lắng cho sự an toàn của Cố Minh nữa.
Chỉ sợ trong khoảng thòi gian gia đình mình lụi bại, Cố Minh đã chịu không ít dày vò khổ sô.
Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Cô’ Minh, người này đang làm thợ sửa xe trong xưởng sửa chữa ô tô, vừa bẩn vừa mệt.
Chuyện như thế mà anh ta còn có thế làm được, chắc hẳn từ sau khi gia đình gặp biến cố, Cố Minh đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác rồi.
Kiểu thay đổi này chính là thay đổi theo chiều hướng tốt, cũng khiến Tiêu Sách không thế không hài lòng được.
Hiện trường lúc này, còn chưa qua tới ba phút thì năm tên côn đồ đã bị Phưong Bác và Cố Minh xử lý xong xuôi. Vậy mà còn muốn chạy về quán bar, dĩ nhiên ngay sau đó cũng bị Phưong Bác và Cố Minh đánh cho một trận toi bời khói lửa.
“Mẹ nó, còn dám chạy?”