Lúc này, Phương Bác đang đánh hăng máu, nhìn thấy mấy tên muốn chạy trốn đó lại cầm gậy sắt trong tay lên bổ nhào về phía đầu của đám người đó.
“Tiểu Bác, đừng kích động, lần này chúng ta tới đây là tìm người.”
Tiêu Sách lập tức gọi Phương Bác lại.
Tuy nói thực lực của Phương Bác hiện tại vô cùng mạnh mẽ rồi, không so bì với quá khứ nữa. Nhung mà một khi ra tay quá khích, náo loạn đến mức xảy ra án mạng vậy thì không ổn.
Hơn nữa, đánh nhau với đám côn đồ này vốn dĩ là một chuyện rất không có ý nghĩa.
Vừa rồi để cho Phương Bác và Cô’ Minh ra tay là vì anh muốn cho hai người họ có cơ hội rèn luyện một chút, làm quen một chút mà thôi. Nhưng mà lúc này, đám côn đồ đó cũng đã bị đánh đến gọi trời gọi đất ngã sóng soài trên đất cả rồi, còn đánh tiếp nữa cũng chả có nghĩa lý gì.
Suy cho cùng thì đám người họ tới đây là đế tìm anh Pháo Hỏa.
Quả nhiên, Phương Bác được Tiêu Sách gọi mới không cam lòng dừng lại, sau đó nhìn xuống tên tóc vàng bị đánh nằm trên đất đó nói: “Anh Pháo Hỏa ở đâu? Lần này tao tới đây là tìm anh Pháo Hỏa, nếu không muốn bị đánh thì mau chóng bảo anh Pháo Hỏa đó lăn ra đây quỳ gối với tao.”
Sau khi Phương Bác nói xong, tên tóc vàng lập tức ngơ ngác.
Gã chưa từng thấy có ai ngông cuồng như này, lai còn chỉ đích danh là muốn gặp anh Pháo Hỏa.
Anh Pháo Hỏa chính là đại ca của cả cái vùng này, lúc trước cầm hai cây mã tấu cứ thế mà hoành hành khắp cả một khu này, sau đó gia nhập vào băng nhóm Triệu Quân lớn nhất thành phố Giang Lăng, trở thành đàn em của ông Triêu, từ đó về sau vốn dĩ không có ai dám trêu chọc anh Pháo Hỏa.
Mà lúc này, đám người này vậy mà lại muốn đi tìm anh Pháo Hỏa, mẹ nó đây không phải là tìm đường chết à.
Nhưng mà, sau khi hiếu ra được ý đồ của đám người này, tên tóc vàng đó lại cảm thấy bản thân mình bị đánh như này quả thật có chút oan uổng.
Nếu như anh Pháo Hỏa tới thì đám người này có đánh họ thành ra như vậy sao?
Vốn dĩ, đám côn đồ đó cho rằng đám người của Tiêu Sách là tới đập phá.
Nhưng lại không ngờ bọn họ là tới tìm anh Pháo Hỏa gây rối, trong lúc nhất thời, trong lòng tên tóc vàng đó chính là đã chửi thề cả trăm lần rồi.
Mặc dù nói bọn họ là đàn em của anh Pháo Hỏa, nhưng mà chung quy cũng chỉ là làm công cho anh ta mà thôi, công việc chính là trông coi cái quán bar Đế Hào này.
Đám người này là tới tìm anh Pháo Hỏa thì đâu có liên quan gì tới bọn họ, cho nên lúc này lại vội vàng nói với Phương Bác: “Anh Pháo Hỏa hiện không có ở chỗ này, thường là buổi chiều mới tới. Còn bình thường anh Pháo Hỏa đi đâu thì tôi không biết.”
“Mẹ nó, mày ăn cái gì mà lớn vậy hả, còn không mau lấy điện thoại gọi cho anh Pháo Hỏa rồi bảo gã tới đây gặp tao. Nhớ kỹ là phải xuất hiện trước mặt tao ngay lập tức, nếu không thì ông đây sẽ đập nát cái quán bar mà gã dốc sức bảo bọc này.”
Phương Bác cầm gậy sắt chĩa chĩa vào đầu của tên tóc vàng.
Tên tóc vàng sợ đến run bần bật, vội vàng móc điện thoại ra gọi thẳng cho anh Pháo Hỏa.
Gã có ngốc thì cũng không ngốc tới mức chịu đòn thay cho anh Pháo Hỏa. Huống hồ, quân tử thì nên phải biết xem thế cục trước mắt, chí cần anh Pháo Hỏa tới đây rồi dắt theo mấy người cao thủ của băng nhóm Triệu Quân nữa, còn không phải là đánh cho đám người này đến khóc lóc kêu bố gọi mẹ sao.
Rất nhanh sau đó, anh Pháo Hỏa đã nhấc máy rồi, tên tóc vàng bên này kế lại sơ qua tình hình hiện tại.
“Gì cơ, có bốn thằng tới đập quán bar? Tụi nó là ai?”
Anh Pháo Hỏa hiện tại vẫn còn chưa rời giường, đang nằm sấp trên một cơ thể trắng nõn lẳng lơ, một bên cầm điện thoại nghe, một bên lại cật lực đưa đấy.
“Bọn họ là.”
Tên tóc vàng có hơi ngơ ngác, gã vốn dĩ không biết đám người này, nghe người kia hỏi xong cũng không khỏi giơ ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía đám người Phương Bác.
Mà lúc này, Tiêu Sách cũng đã tiến lên một bước rồi.
Anh giật lấy điện thoại trong tay tên tóc vàng, sau đó lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: “Pháo Hỏa, xem ra lần trước dạy dỗ mày bao nhiêu đó vẫn chưa đủ nhỉ, mày lại dám động vào anh em của tao. Cho mày mười phút đế xuất hiện ở trước mặt tao.”
“Nếu không, chỗ mà mày bảo kê này sẽ không còn nguyên vẹn nữa đâu.”
Nói xong, Tiêu Sách lập tức cúp điện thoại.
Mà anh Pháo Hỏa ở đầu dây bên đây cầm điện thoại trong tay, không chỉ không hoang mang, ngược lại còn lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
“Xem ra, mày cuối cùng cũng mắc bẫy rồi. Bữa tiệc lớn kế tiếp, cố gắng mà tận hưởng đi ha.”
Anh Pháo Hỏa lẩm bấm, sau đó cầm điện thoại bấm gọi cho Lộ Bá.
Lộ Bá, biệt danh là Độc Phiêu, cũng là nhân vật có máu mặt ở một khu của thành phố Giang Lăng này.
Nếu như nói anh Pháo Hỏa là đàn em cấp thấp nhất của ông Triệu, vậy thì Độc Phiêu này lại chính là đàn em cấp trung, anh ta là một trong Tứ Đại Kim Cang biết đánh đấm nhất dưới tay của ông Triệu, cũng là người thân cận với Tô Mạnh.
Cũng là đại ca của anh Pháo Hỏa, tính tình nóng nảy, trong mắt không thể chứa được một hạt bụi, động một chút là phế tay phế chân, thậm chí cũng giết không ít mạng người rồi.
Bảo Độc Phiêu đi đối phó với Tiêu Sách, chuyện không thể tốt hơn được nữa.