Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Lộ Bá trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Có thể trèo lên vị trí ngày hôm nay, chắc chắn Lộ Bá không phải là người kiêu căng ngạo mạng.
Anh ta kiêu ngạo là vì không có những thứ uy hiếp đến anh ta. Bây giờ, vào lúc mười mấy đàn em của anh ta ngã xuống như rơm rạ, Lộ Bá đã biết rốt cuộc hôm nay cũng gặp phải cao thủ rồi.
Hơn nữa, Lộ Bá cũng đã từng luyện khí công cứng, tuy không lợi hại bằng nội khí công nhưng vẫn có hiểu biết sâu sắc về phương diện này.
Đừng nói đàn em của anh ta chỉ có ba mươi người, cho dù có thêm gấp đôi đi nữa cũng chẳng chịu nối vài chiêu của người có võ công.
Lúc này, ánh mắt của Lộ Bá lộ vẻ u ám khó dò.
Anh ta nhìn vào trong sân, phát hiện ra một vấn đề, đó chính là lúc một số đàn em áp sát hai người còn lại, hai người đó luôn không muốn ra tay.
Hai người Lộ Bá phát hiện ra chính là Tiêu Sách và Thủy Oa.
Ban đầu Tiêu Sách và Thủy Oa không muốn đánh nhau với những tên đàn em này, bởi vì hai người muốn đưa nhiều đàn em cho Phương Bác và Cô’ Minh tập luyện.
Nhưng lúc này theo Lộ Bá thấy, Tiêu Sách làm vậy là vì anh mới là người lớn nhất ở đây, anh là cậu chủ, còn ba người Phương Bác, Cô’ Minh và Thủy Oa đi theo bảo vệ Tiêu Sách.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, Lộ Bá cũng không thấy Tiêu Sách ra tay, cho dù Tiêu Sách có ra tay thì cũng không có chiêu thức gì, có lúc tùy tiện đá một cái, không giống người biết võ công, cũng không giống dáng vẻ biết đánh nhau.
Nháy mắt, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lộ Bá.
“Xem ra, nếu bây giờ liều mạng với ba người kia, sợ là Lộ Bá mình phải nằm dưới đất rồi… nhưng chỉ cần mình bắt được cậu thanh niên đó, bắt được chủ của ba người kia, như thế chắc chắn sẽ khiến ba tên đang ra tay đánh đấm kia phải ngoan ngoãn…”
Lúc này, ánh mắt của Lộ Bá tràn đầy gian ác.
Từ khi gia nhập băng nhóm Triệu Quân, anh ta đã tham gia vô số cuộc ấu đả của bọn côn đồ, biết rằng đôi khi không thể liều mạng được, biết dùng trí cũng là một loại thực lực, anh ta cũng không hề kiêng dè bất kỳ vụ bắt cóc vu oan hãm hại nào.
Vì thế, trong băng nhóm Triệu Quân cũng có người gọi hắn là Độc Phiêu.
Ý nghĩa của nó chính là bụng dạ Lộ Bá độc ác, làm việc không từ một thủ đoạn nào.
Sau khi có kế hoạch bước đầu, Lộ Bá lập tức gọi một người thân cận đến trước mặt mình.
“Lát nữa, cậu đến quấy rối người đó, phải làm cho người đó không có thời gian bảo vệ người trẻ tuổi bên cạnh, chỉ cần làm được chuyện này, để tôi bắt được người trẻ tuổi đó, vậy lần này cậu đã lập công lớn rồi, sẽ thưởng cho cậu hai vạn…”
Lộ Bá chỉ về phía Thủy Oa, ra hiệu nói với đàn em.
Tên đàn em vừa nghe xong, đôi mắt lập tức bừng sáng.
Vậy mà lại có chuyện tốt như vậy, chỉ cần dụ người đó đi đã có thế có được hai vạn, số tiền này cũng dễ kiếm quá, cậu ta lập tức bảo đảm với Lộ Bá, tìm cách luồn vào trong đám người, đi về phía Thủy Oa.
Còn Lộ Bá đương nhiên sẽ đi theo người thân cận của mình, chuẩn bị đợi người thân cận dụ Thủy Oa đi, anh ta sẽ ra tay với Tiêu Sách.
Trong sân, Thủy Oa và Tiêu Sách đang đứng một bên xem trò vui.
Bỗng nhiên, một tên côn đồ cầm dao phóng về phía Thủy Oa, làm Thủy Oa nổi giận đùng đùng.
Tuy anh không đi trêu chọc những tên côn đồ này, để lại cho Phương Bác và Cố Minh giải quyết, nhưng như thế cũng không có nghĩa là anh không ra tay.
Thủy Oa nghiêng người tránh con dao của tên côn đồ phóng tới, sau đó bước nhanh đến bên cạnh tên côn đồ, đá thẳng vào đùi cậu ta.
“Răng rắc…”
Một chân của tên côn đồ đã bị gãy, vẻ mặt cậu ta vô cùng đau đớn.
“Bốp bốp bốp…”
Thủy Oa không hề nương tay, đánh thẳng vào mặt tên côn đồ, trực tiếp đánh cậu ta đến nỗi không biết trời trăng gì.
“Đại ca, đừng, đừng đánh em nữa, em bị ép thôi, là Lộ Bá bảo em làm, mục đích của anh ta là người bên cạnh anh…”
Tên côn đồ bị Thủy Oa hạ gục, lúc này mắt mũi đã bầm tím, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thủy Oa, vội vàng nhận tội.
“Cướp người bên cạnh tôi?”
Thủy Oa cuối cùng cũng buông nắm đấm xuống, vẻ mặt hơi khó hiểu ngoảnh đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Lộ Bá xuất hiện sau lưng Tiêu Sách, đang lén lén lút lút muốn ra tay với Tiêu Sách.
“Anh ta tiêu đời rồi…’
Lúc Thủy Oa nhìn thấy Lộ Bá thật sự muốn ra tay trước mặt Tiêu Sách, trong lúc kích động, anh ta lại đấm tên côn đồ thêm một cái.
“Mẹ…”
Trước khi sắp ngất đi, tên côn đồ cũng không hiểu nổi, rốt cuộc Thủy Oa nói ai tiêu đời…
Trong sân.
Tiêu Sách đang nhàn nhã xem chiêu thức trong trận của Phương Bác và Cô’ Minh, anh lại cảm nhận được sau lưng xuất hiện thái độ thù địch, Tiêu Sách chợt giật mình, sau đó liếc mắt về phía sau quan sát.
Lộ Bá, vậy mà lại là Lộ Bá.