Nhưng Tiêu Sách đứng bên cạnh lại hơi cau mày.
Anh Pháo Hỏa là người thế nào, Tiêu Sách vẫn biết chút chút.
Với tính cách của anh Pháo Hỏa, chắc chắn không thể làm ra những chuyện như vậy, dù sao lần trước Tiêu Sách đã chỉnh đốn anh Pháo Hỏa này một trận ra trò, anh Pháo Hỏa cũng biết rõ sự lợi hại của Tiêu Sách.
Lẽ nào, anh Pháo Hỏa làm vậy không sợ anh tìm đến tận cửa sao?
Lẽ nào, anh Pháo Hỏa làm vậy không sợ anh tìm đến tận cửa sao?
Tiêu Sách đoán, anh Pháo Hỏa này chắc chắn còn có chỗ dựa khác, nhưng cụ thể là thứ gì, anh vẫn phải điều tra kỹ càng một chút.
Nhưng chuyện này không thể điều tra trong thời gian ngắn được, Tiêu Sách cũng chỉ đành gác những chuyện này lại trong lòng.
Sau đó anh quay người nhìn Phương Bác và Cố Minh nói: “Lần này, các cậu đánh người của băng nhóm Triệu Quân, hơn nữa còn là một tên đầu sỏ, chắc hẳn băng nhóm Triệu Quân sẽ không dừng lại ở đây đâu.
“Tuy hai người các cậu đã học được Tiên Thiên Công, nhưng nhất định phải cẩn thận hơn, dù sao thì Tiên Thiên Công cũng không phải không có kẻ địch…”
Tiêu Sách nói xong, sau đó ngoánh đầu nhìn Thúy Oa.
Anh lại nói tiếp:” Thủy Oa, lần này làm phiền anh chạy đi một chuyến, đến thành phố Tân Châu đón Hổ Tử về, có hai người các anh ở đây, tôi cũng có thế rảnh tay đi làm nhiều việc hơn…”
“Hổ Tủ? Lẽ nào anh có tin tức của anh ấy rồi sao?” Lúc nghe thấy tin tức của Hổ Tử, Thủy Oa chợt sửng sốt, sau đó ánh mắt chợt mơ màng.
Những người xuất thân từ trung đội đặc chiến Lang Nha, đều có tình cảm rất tốt với nhau, cho dù giao mạng sống cho đối phương cũng không hề do dự chút nào.
Mà Thủy Oa và Hổ Tử đương nhiên cũng có tình cảm như vậy.
“Tôi cũng mới có tin tức của Hổ Tử dạo gần đây, Hổ Tử vẫn luôn ở thành phố Tân Châu…” Tiêu Sách khẽ thở dài một hơi, sau đó lấy một mảnh giấy trong người ra, đưa cho Thủy Oa.
“Đây là địa chỉ của nhà Hố Tử, anh tranh thủ chút thời gian đi xem thử, nếu Hố Tử vẫn muốn ra ngoài, anh cứ đưa anh ấy về, anh em chúng ta đoàn tụ…”
Lúc Tiêu Sách nhắc đến Hổ Tử, giọng điệu hơi áy náy nói.
“Yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng đến thành phố Tân Châu, tìm Hố Tử về…” Thủy Oa nóng lòng cầm lấy mảnh giấy trong tay Tiêu Sách, sau đó bước ra khỏi nhà.
Còn về Phương Bác và Cố Minh vẫn luôn đứng bên cạnh Tiêu Sách, xắn tay áo lên, dáng vẻ sốt sắng, dường như đang đợi kế hoạch của Tiêu Sách, dẫn hai người họ ra ngoài chơi một vố lớn.
Không thể không nói, kể từ sau khi hai người đánh nhau với băng nhóm Triệu Quân, hai người đã tự tin hơn, nóng lòng muốn tìm cho bằng được đám côn đồ mấy ngày trước đuối đánh bọ họ.
Trước mắt, tuy đã đánh bị thương mấy chục tên côn đồ, nhưng hai người vẫn chưa tìm được anh Pháo Hỏa, điều này khiến hai người thấy hơi khó chịu, thật muốn lập tức lôi anh Pháo Hỏa ra đánh một trận tơi bời…
Đương nhiên Tiêu Sách nhìn ra được suy nghĩ của hai người…
Nhưng việc tìm anh Pháo Hỏa cũng không cần thiết ngay lúc này.
Hơn nữa quan trọng hơn là bọn họ đã đánh người của băng nhóm Triệu Quân, cho dù bọn họ không tìm băng nhóm Triệu Quân, băng nhóm Triệu Quân cũng sẽ tìm đến bọn họ, sớm muộn gì cũng phải đối đầu với băng nhóm Triệu quân.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sách lại cảm thán tầm quan trọng của việc xây dựng một thế lực.
Nếu anh có năm mươi cao thủ tài giỏi như Phương Bác và cố Minh, vậy thì băng nhóm Triệu Quân có gì đáng sợ? Thẳng tay tiêu diệt là xong.
Hai tiếng sau, một chiếc xe thương vụ dùng trước khu ổ chuột.
Lâm Bán Thanh lại xuất hiện trước mặt Tiêu Sách.
“Tiêu Sách, ông cụ đang đợi anh, lên xe đi…”
Lâm Bán Thanh mong chờ nhìn Tiêu Sách nói.
Tiêu Sách dặn dò Phương Bác và Cố Minh vài câu, sau đó lên xe cùng với Lâm Bán Thanh, đến nhà họ Lâm.
Khác với lần trước khi Tiêu Sách đến nhà họ Lâm, lần này nhà họ Lâm lại có cảm giác nghiêm nghị của gia tộc lớn hơn.
Lần trước, bởi vì Lâm Nhạc bày mưu, muốn đuổi ông cụ Lâm ra nước ngoài, nhà họ Lâm đã vô cùng lộn xộn. Bây giờ về mặt phòng ngự của nhà họ Lâm, xem ra nhà họ Lâm đã khôi phục hoàn toàn sức sống.
ít nhất, trên đường đến nhà họ Lâm có hơn mười cao thủ âm thầm quan sát.
Tuy nhiên, thực lực của những người đang theo dõi này không bằng Phương Bác và Cố Minh, nhưng theo linh cảm của Tiêu Sách, những người này cũng là lính đánh thuê cấp một, người bình thường không thế nào vào nhà họ Lâm được.
Cho dù là những người có đẳng cấp như Phương Bác và Cô’ Minh, tuy những người âm thầm theo dõi ở đây không đánh lại hai người họ, nhưng Phương Bác và Cố Minh muốn lén lút vào nhà họ Lâm cũng không thể được.
Chiếc xe lăn bánh trên đường, khoảng hơn hai mươi phút sau đã đi vào một vùng đất rộng rãi.
Cả vùng không khác gì làng mạc bình thường, nếu có người nói đây là khu du lịch cấp 5A, vậy thì anh cũng sẽ tin đấy là thật.
Điểm duy nhất không giống đó chính là khu du lịch cấp 5A sẽ không có nhiều kiến trúc đẹp như vậy.
Chiếc xe đi qua một cánh cổng sắt lớn, sau đó lại dọc theo đường núi đi khoảng hơn mười phút, cuối cùng cũng đến trước đại viện vắng vẻ.
“Tiêu Sách, ông nội ở trong đại viện gần nhà thờ họ nhất, bình thường ông nội thích yên tĩnh, lần này nể mặt anh lắm ông nội mới mời anh đến viện của mình…”
Lâm Bán Thanh nhìn dáng vẻ khó hiểu của Tiêu Sách, sau đó ngưỡng mộ nói với anh.
Lâm Bán Thanh vốn được ông cụ cưng chiều đến lớn, nhưng bây giờ có vẻ như ông cụ còn quan tâm Tiêu Sách hơn cô, cho dù cô là cháu gái ruột cũng không bằng anh, điều này khiến Lâm Bán Thanh thấy hơi buồn.
Nhưng nghĩ lại Tiêu Sách đã làm nhiều việc cho nhà họ Lâm như vậy, nhiều lần cứu nhà họ Lâm ra khỏi vòng xoáy và nguy cơ, Lâm Bán Thanh nghĩ xong cũng cảm thấy thoải mái trở lại.
Lúc xe dừng lại, Tiêu Sách bước xuống xe, anh vừa đi vừa nói chuyện với Lâm Bán Thanh, bước về phía căn nhà.
Lần này rất khác với lần đầu gặp mặt, lúc này Lâm Bán Thanh rất khéo ăn khéo nói, dường như lúc ở cùng Tiêu Sách có những chuyện kế không hết, dù là Tiêu Sách cũng cảm nhận được sự thay đối của Lâm Bán Thanh.
“Có lẽ, sau này chỉ là không quá thân thiết với Lâm Bán Thanh mà thôi…” Tiêu Sách thầm suy đoán nói.
Hai người vẫn chưa đi được bao xa đã nhìn thấy một người trung niên đang dìu một ông lão đầu tóc bạc phơ, đẩy cửa phòng ra, bước về phía hai người.
Hai người đó chính là Lâm Vân bố của Lâm Bán Thanh, còn có Lâm An ông nội của Lâm Bán Thanh.
Tiêu Sách cũng không phải lần đầu gặp ông cụ Lâm, chỉ là mấy lần trước lúc gặp ông cụ Lâm, ông ấy đều nằm trong trạng thái hôn mê.
Mà bây giờ, Tiêu Sách cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm An đang tỉnh táo.
Cơ thế yếu ớt, cả người run rẩy, dường như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào…
Nhưng lúc Lâm An ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Sách, ánh mắt ông lóe lên sự minh mẫn.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Sách biết rằng ông lão này không bị mờ mắt do tuổi già giống người bình thường, không đơn giản chút nào.
Xem ra, lần này anh đến nhà họ Lâm lại thú vị hơn nhiều rồi đây.