Hiện tại thực lực của Tiêu Sách ngày càng cao hơn, cũng có thể phát hiện một số chổ không tầm thường của khúc gỗ đen này.
Anh chậm rãi cầm khúc gỗ đen đó trong tay, quan sát kỹ lưỡng đường vân trên khúc gỗ đen, cảm nhận tính chất của nó, thế mà lại cảm thấy chân khí trong người mình dường như có biến động khác thường.
Hình như bên trong khúc gổ đen đó có thứ gì đó đang thu hút nội khí trong người Tiêu Sách. Điều này đã khiến cho Tiêu Sách thấy có hơi kỳ quái.
Nhưng nội khí trong người Tiêu Sách biến động khác thường cũng chỉ trong chớp mắt, sau đó đã khôi phục lại bình thường, không có thêm động tĩnh gì nữa. Điều này đã khiến cho Tiêu Sách có chút thất vọng.
“Xem ra, thứ này quả thật rất có lai lịch. Cũng chẳng trách, những sát thủ của Hắc Bảng lại muốn lấy được thứ này như thế…”
Tiêu Sách nghĩ đến khúc gổ đen mà Phương Bác đưa cho anh, lại có thể khiến cho cả sát thủ như Lực Cường cũng chạy đến, có thể thấy được sức hấp dẫn của khúc gỗ này.
Nhưng đáng tiếc là, lúc đó Tiêu Sách đã trực tiếp giết Lực Cường mất rồi, không hề moi ra được khúc gỗ đó rốt cuộc là thứ gì từ miệng Lực Cường, cho nên hiện giờ hoàn toàn mù mịt, không hề biết thông tin gì về khúc gổ này.
“Tiêu Sách, chẳng lẽ cậu biết đây là thứ gì?”
Khi nhìn thấy đủ loại biểu cảm mừng rỡ, nghi hoặc trên mặt Tiêu Sách, trong lòng ông cụ Lâm cũng dậy sóng.
Ông ấy đã cất giữ mười mấy năm, luôn xem thứ này là báu vật quý giá nhất. Nhưng mãi đến bây giờ, ông ấy cũng không biết đây rốt cuộc là thứ gì.
Lúc này, nếu Tiêu Sách đã có thế nhận ra thứ này, ông ta đương nhiên rất tò mò.
“Cháu cũng không biết là thứ gì. Chất lượng của khúc gỗ đen này vô cùng kỳ lạ…” Nghe thấy ông cụ Lâm dò hỏi, Tiêu Sách ăn ngay nói thật.
ông cụ Lâm vốn đang tràn trề nhiệt huyết, cho rằng cuối cùng cũng biết được báu vật cất kỹ chục năm nay là thứ gì. Nhưng nghe thấy Tiêu Sách nói câu này, ông ấy lập tức thở dài một hơi.
Xem ra, ông đã quá chấp nhất rồi.
Trên đời này có hàng vạn báu vật hiếm thấy, có không nhận ra cũng là bình thường.
“Có điều, tuy là cháu không biết thứ này cụ thế là gì, nhưng cháu có thể nói cho ông biết một cách chắc chắn rằng, ngay cả sát thủ của Hắc Bảng, cũng đang đi tìm thứ này, bởi vì cháu cũng có một khúc. Thứ này không phải là đồ lẻ, mà có khả năng là một nhóm, hơn nữa còn thật sự quý báu vô cùng, có lẽ bên trong có cất giấu một bí mật nào đó…”
Tiêu Sách thấy trong mắt ông cụ Lâm có một tia mất mác. Bảo bối mà mình đã cất giữ mười mấy năm, đến tận bây giờ cũng không biết là thứ gì.
Dường như Tiêu Sách cũng có thể cảm nhận được cảm giác mất mác đó, cho nên anh đã cau mày, nói ra những gì mình suy đoán.
Có lẽ cái thứ màu đen làm bằng gồ không biết tên này rất có lai lịch, bằng không, nội khí trong người Tiêu Sách cũng sẽ không có chút biến động khác thường, khẳng định là có bí mật. Chỉ là Tiêu Sách vẫn không cách nào đoán được, bí mật này rốt cuộc là gì…
“Ngay cả sát thủ Hắc Bảng cũng xuất hiện? Thứ này lại có thể khiến cho nhiều người điên cuồng như vậy?”
Ồng cụ Lâm có hơi sợ hãi nói.
Mặc dù nhà họ Lâm là gia tộc đứng đầu thành phố Giang Lăng, nhưng lại không hề có bất kỳ quan hệ gì với sát thủ của Hắc Bảng. Đối với sát thủ của Hắc Bảng, bọn họ kính trọng nhưng không gần gũi.
Trên thực tế, thật ra loại dê béo giống như nhà họ Lâm, sợ nhất chính là cao thủ thuộc loại sát thủ. Một khi bị nhắm vào, thì chỉ có số phận bị giết, không có bất kỳ chỗ nào để phản kháng.
“Không sai. Mặc dù vẫn chưa xác định được rốt cuộc thứ này là gì, nhưng cháu có thế khẳng định, bên trong có ấn chứa một bí mật lớn. Món quà như vậy, cháu không thể nhận được, nó quá đáng quý. Đồng thời, ông Lâm cứ yên tâm cất giữ, cháu sẽ không để lộ chút tin tức nào về chuyện này ra ngoài…”
Tiêu Sách chỉ lặng lẽ quan sát khúc gỗ sẫm màu này một lát, sau đó lập tức đậy hộp lại, đưa đến trước mặt ông cụ Lâm.
Nhưng mà, ông cụ Lâm không hề đưa tay ra nhận.
“Cậu cũng đã nói rồi, thứ này là một nhóm, có khả năng vẫn còn mấy khúc nữa mới có thể tụ lại, để lại chỗ tôi cũng không có tác dụng gì… Hơn nữa, thứ này quả thật không may mắn, nếu như để sát thủ biết được, nhà họ Lâm chúng tôi căn bản là không có năng lực để giữ gìn thứ này.”
“Quan trọng hơn là, cậu ba lần bảy lượt cứu nhà họ Lâm chúng tôi thoát khỏi nguy cơ, cho dù thứ này có quý giá hơn nữa, cũng không thế sánh bằng ân tình cứu giúp của cậu…”
Trong mắt ông cụ Lâm mang theo một tia quyết tâm, nói.
“Nếu ông Lâm đã khách sáo như vậy, vậy thì cháu sẽ nhận lấy…”
Thấy ông cụ Lâm kiên quyết tặng cho anh, Tiêu Sách cũng chỉ cười thản nhiên, sau đó cất chiếc hộp cổ kính này vào trong lòng.
Đồng thời, anh cũng có chút khâm phục sự sáng suốt của ông cụ Lâm.
Lấy được bỏ được, không tham lam, thật sự rất hiếm thấy.
Sau khi xảy ra sự việc nhỏ xen ngang giữa bữa ăn này, bốn người lại lần nữa vui vẻ trò chuyện với nhau.
“Ông Lâm, Lâm Kiệt mà ông đã nói đến lúc nãy, cháu đương nhiên có biết, hơn nữa, cháu cũng bằng lòng giúp nhà họ Lâm. Chỉ là, thực lực của nhà họ Lâm thật sự quá nhỏ yếu, cần phải lập tức tăng cường…”
Ngay cả đồ vật quý giá như vậy, ông cụ Lâm cũng cắn răng tặng anh rồi, đương nhiên Tiêu Sách cũng phải biểu hiện một chút. Anh thuận tiện nói với ông cụ Lâm.
“Mặc dù chúng tôi có được Tiên Thiên Công, nhưng mà thời gian quá ngắn. Nếu như cho tôi thời gian mười năm, tôi chắc chắn có thể tạo ra một đội ngũ vô địch tại nhà họ Lâm…”
Ồng cụ Lâm nói một cách hùng hồn, sau đó lại có chút bất đắc dĩ nói với Tiêu Sách: “Nhưng mà, nhờ có cậu mới có được Tiên Thiên Công, đến bây giờ cũng chưa được một tháng, phát Tiên Thiên Công cho người nhà họ Lâm, bọn họ thậm chí còn không nhập môn được. Sợ là đợi đến lúc Lâm Kiệt đến, bọn họ đều không chịu nổi một cú đấm của hoc trò Lâm Kiêt…”
ông cụ Lâm hiểu rất rõ về tình hình nhà mình, cho nên đối với những lời Tiêu Sách đã nói, muốn tăng cường thực lực của nhà họ Lâm, ông ấy cũng chỉ có lòng mà không có sức.
Thấy dáng vẻ khổ sở của ông cụ Lâm, Tiêu Sách biết, anh nên ra tay rồi.
“Nếu như cháu nói, cháu có thế nâng cao thực lực học trò nhà họ Lâm trong thời gian ngắn, làm cho thực lực của học trò nhà họ Lâm tăng đến tầng thứ hai của Tiên Thiên Công, ông có tin không?”
Tiêu Sách nói ra lời khiến người ta kinh ngạc.
“Cái gì? Có thể tăng thực lực của học trò nhà họ Lâm lên đến tầng thứ hai Tiên Thiên Công ư?”
Khi Tiêu Sách vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
ông cụ Lâm, Lâm Vân, Lâm Bán Thanh đều sửng sốt.
Nếu như những lời trái với lẽ thường này được nói ra từ miệng người khác, ba người nhất định không tin.
Nhưng được nói ra từ miệng Tiêu Sách, dường như có một mức độ đáng tin nhất định.
Dù sao thì, thực lực của Tiêu Sách cao siêu thì không nói rồi, nhưng nhà họ Lâm đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã chấp nhận nhân phẩm của Tiêu Sách.
Thật ra chuyện Tiêu Sách nói vẫn là quá mức khác thường.