Long Thất cũng không phải là đầu tiên gặp mặt Tiêu Sách, cho nên cũng không có khách sao gì lắm, trực tiếp nói thẳng sự dè chừng trong lòng mình ra.
“Không còn cách nào khác nữa, chỉ có mổi cách này thôi.” Tiêu Sách hứng thú nhìn Long Thất.
Lần đầu tiên gặp người này là ở trong bệnh viện, lúc đó Long Thất vô cùng kiêu ngạo, chỉ sợ là bản thân cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ “phơi bày” ra hết ở trước mặt Tiêu Sách như thế này đâu nhỉ.
Lúc nghe được câu khẳng định của Tiêu Sách, sắc mặt Long Thất lại có chút ngượng ngùng, mặt ửng đỏ.
Nhưng mà trải qua mấy chục giây suy ngẫm, cuối cùng Long Thất vẫn đưa ra quyết định, từ từ cởi bỏ quần áo trên người mình xuống.
Lần này Tiêu Sách cũng thật không có thừa nước đục thả câu với Long Thất, chỉ dặn cô cói quần áo bên ngoài thôi, đồ lót vẫn giữ nguyên không cần cởi.
Nhưng cho dù là như thế thì Tiêu Sách cũng có chút tán dương.
Long Thất quanh năm luyện võ công, dáng người rất tiêu chuẩn, chồ cần nhô sẽ nhô, chỗ cần lõm sẽ lõm, trên người không có chút thịt dư nào. Nếu như được mấy công ty người mẫu bắt gặp, chỉ e là sẽ dùng mọi thủ đoạn để kéo Long Thất về đầu quân cho họ không chừng.
Mặc dù Long Thất có mặc đồ lót, nhưng mà vì Tiêu Sách đang giúp cô nâng cấp thực lực nên trong quá trình đó vẫn sẽ không tránh được có đụng chạm đến nơi nhạy cảm khiến Long Thất vô cùng xấu hổ.
Lúc khai thông huyệt đạo ở bụng, Long Thất khẽ “Ưm” một tiếng hệt như tiếng rên rỉ, biết đây là phản ứng người kia cố nhịn cơn đau, nhưng mà cũng khiến Tiêu Sách sinh ra phản ứng sinh lý.
Ấy nhưng anh cũng nhanh chóng trấn tĩnh bản thân mình lại, sau khi nâng cấp thực lực giúp Long Thất xong lại lập tức từ trong phòng đi ra ngoài.
Lần này, dù Long Ngũ và Long Thất đã nâng cấp tới tầng thứ ba của Tiên Thiên Công, nhưng vì vốn dĩ cả hai đã từng học võ, huyệt đạo trên người cũng săn chắc cô đọng hơn người bình thường, cho nên Tiêu Sách cũng không tiêu hao nhiều nội khí cho lắm.
Nói anh đưa tới hiệu quả, chi bằng nói là anh dẫn dắt để có được hiệu quả thì đúng hơn.
Sau khi nâng cấp thực lực cho Lâm Phong, Lâm Vũ, Long Ngũ và Long Thất xong xuôi, Tiêu Sách đi tới đại sảnh bên trong từ đường muốn nghỉ ngơi một chút.
Lúc này, sáu người thanh niên mà ông cụ Lâm lựa chọn vẫn còn đang đứng chờ ở từ đường.
Lúc Tiêu Sách đi ngang qua đám thanh niên mà ông cụ Lâm lựa chọn, ánh mắt của đám người ở đây lại có chút bất ngờ không thể tin được.
Ai cũng không ngờ được vị thầy dạy võ mà ông cụ Lâm tìm tới cho bọn họ vậy mà lại còn trẻ như vậy, nhìn thoáng qua cũng xấp xỉ tuổi với họ thôi, thậm chí có khi còn nhỏ hơn bọn họ.
Trong một thoáng, sáu người đệ tử nhà họ Lâm lại lộ ra vẻ khinh thường.
Mà đứng đầu là Lâm Hùng lại càng thêm tức tối.
Lại là một thằng nhóc như này mà khiến bọn họ phải chờ tới hai tiếng đồng hồ, này cũng làm giá cao quá rồi đó.
Trong phút chốc, Lâm Hùng quyết định phải cho vị cao thủ võ lâm này nếm mùi một chút.
Chương 220: Tôi phải đánh anh
Thực ra, điều này cũng khó trách.
Thực lực của Tiêu Sách, những đệ tử của nhà họ Lâm vẫn chưa từng được chiêm ngưỡng qua.
Lúc này, nhìn thấy tuổi tác của Tiêu Sách cũng xấp xỉ tuổi của bọn họ, những đệ tử nhà họ Lâm kiêu căng ngạo mạn, đương nhiên có chút không phục.
Hơn nữa, phía sau Tiêu Sách còn có nữ thần Lâm Bán Thanh áp trận, nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Bán Thanh dường như rất vui vẻ, cười cười nói nói với Tiêu Sách khiến cho vài người không thoải mái.
Nữ thần nhà họ Lâm, lúc nào thì tỏ vẻ xum xoe nịnh bợ người ngoài như vậy chứ?
Lúc này, ánh mắt sáu thanh niên trẻ tuổi nhìn Tiêu Sách có chút thù địch.
Chỉ là, bởi vì chuyện học võ này là do ông cụ nhà họ Lâm đích thân chủ trì cho nên sáu thanh niên trẻ tuổi nhà họ Lâm không dám trực tiếp đối chọi với Tiêu Sách.
Lúc nhìn thấy một màn này, khóe miệng Tiêu Sách nở nụ cười.