Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - tác giả Vòi Rồng (bản mới)

Sau một đêm mò mẫm, lúc này Lâm Bán Thanh đã bước đầu nắm được phần thứ ba của Tiên Thiên Công rồi, thực lực toàn thân đã đạt đến mức trước nay chưa từng có.
Mà địa vị của Tiêu Sách ở trong lòng Lâm Bán Thanh lại lần nữa tăng thêm một bậc, ngày càng trở nên huyền bí.
Sở đĩ không nói trước với sáu thanh niên trẻ tuổi này chuyện nâng cao Tiên Thiên Công cho họ chủ yếu là cân nhắc đến việc những người trẻ tuổi này không giữ được bình tĩnh, dễ để lộ tin tức.
Nhưng Lâm Bán Thanh cũng không ngờ tới, sự việc là đi theo chiều hướng này, những đệ tử này của nhà họ Lâm căn bản không phục Tiêu Sách…
Điều này khiến cho Lâm Bán Thanh có chút buồn bực.
Chỉ sợ sáu đệ tử của nhà họ Lâm này cho rằng Tiêu Sách đến đây để dạy Taekwondo cho bọn họ, một bí kíp võ thuật không được cao siêu cho lắm…
Lúc Lâm Bán Thanh đứng lên, nói đỡ cho Tiêu Sách, sáu để tử nhà họ Lâm đứng trước mặt Tiêu Sách, sắc mặt đều tái xanh.
Lâm Bán Thanh là một trong bốn người đẹp của Giang Lăng, người theo đuổi dài dằng dặc, nhiều vô kế, vô số người mến mộ.
Mà mấy thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt Tiêu Sách, cũng không phải là ngoại lệ.
Mặc dù cùng mang họ Lâm nhưng bọn họ chỉ là chi thứ của nhà họ Lâm, lòng mến mộ với Lâm Bán Thanh cũng không có mâu thuẫn gì về huyết thống cả.
Lúc này, bọn họ nhìn thấy Lâm Bán Thanh vẫn luôn nổi danh lạnh lùng hờ hững lại bày ra gương mặt tươi cười vui vẻ trước mặt Tiêu Sách như vậy, mấy người họ đương nhiên là không thế ngồi yên rồi.
“Cô Lâm, ông cụ muốn nâng cao thực lực của chúng tôi, cũng không đến mức tìm một người trẻ tuổi như vậy đến truyền thụ chứ? Lẽ nào, những thứ hoa mỹ kia còn mạnh hơn thực lực của chúng tôi sao?”
Lúc này một thanh niên đứng bên cạnh Lâm Hùng, vùng trán hẹp dài, trong ánh mắt lóe lên tia khinh thường nhàn nhạt nói.
Mặc dù anh ta không biết Tiêu Sách thuyết phục ông cụ Lâm như thế nào nhưng theo phán đoán của anh ta, chắc chắn Tiêu Sách ở trước mặt ông cụ Lâm múa máy khoa tay múa chân, che mắt ông cụ Lâm, muốn vơ vét một chút lợi lộc của nhà họ Lâm.
Mà ông cụ Lâm vừa vặn lại là người chưa từng luyện qua võ công nên mới bị thanh niên này che mờ mắt. Vì vậy mới để cho anh ta tới dạy võ cho đệ tử của nhà họ Lâm.
Cho nên, anh ta nhất định phải ở trước mặt Lâm Bán Thanh vạch mặt thanh niên trẻ tuổi này, tuyệt đối không thể để người này đạt được ý đồ.
“Có phải khoa tay múa chân hay không, các anh có thể tiến lên thử xem sao mà, nhưng mà tôi cảnh các các anh, hậu quả phải tự gánh lấy đấy…”
Nghe thấy những lời tự cho mình là đúng của đệ tử nhà họ Lâm, Lâm Bán Thanh ngây ngẩn cả người.
Người này tên là Lâm Diên, bình thường hay qua lại với Lâm Hùng, cũng là một trong những đệ tử của nhà họ Lâm, là một người khá khó chơi.
Nhìn thấy Lằm Diên nghi ngờ thực lực cúa Tiêu Sách như vậy, muốn so kè với anh, ngược lại Lâm Bán Thanh cô cũng không có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười.
Ông cụ Lâm cực khổ mời vị đại thần Tiêu Sách này đến để nâng cao thực lực cho mấy người này, vậy mà lại bị mấy người này cho là khoa tay múa chân, khiến cho Lâm Bán Thanh nhất thời cạn lời không nói được câu nào.
Nhưng mà, đệ tử của nhà họ Lâm từ trước đến nay kiêu ngạo thành thói rồi, không dạy cho mấy đệ tử này một bài học chỉ e cái thói kiêu ngạo trên người bọn họ sẽ ngày càng gay gắt hơn thôi.
Thậm chí ngay cả lời nói của Lâm Bán Thanh cũng có chút bằng mặt không bằng lòng, ngược lại lần này mượn tay của Tiêu Sách dạy dỗ lại bọn họ.
“Cô Lâm, mặc dù tôi biết, cô cũng học võ nhưng thứ cho tôi nói thẳng, những chiêu thức mà cô luyện qua, cũng chỉ là dùng lúc phòng thân thôi, không giống chiêu thức thực sự dùng lúc đánh nhau đâu…”
“Hơn nữa… tôi thấy, võ công của người này có thế rất lợi hại nhưng nếu như đứng trước mặt chúng tôi, cũng có thể chỉ có vậy thôi, không bằng cùng chúng tôi đánh nhau một trận, xem xem thực lực thực sự của thầy như thế nào…”
Nhìn thấy Lâm Bán Thanh hơi cáu giận, lúc này Lâm Hùng nhẹ nhàng cắt ngang những lời Lâm Diên vừa định nói tiếp, sau đó bước lên trước một bước, hòa giải nói với Lâm Bán Thanh.
Đối với Lâm Hùng mà nói, Lâm Bán Thanh học võ chỉ là múa rìu qua mắt thợ, đương nhiên không đáng nhắc đến, không thể so với đám người bọn họ ngày ngày đánh nhau, lăn lộn trong bang phái được.
Nói cách khác, tại sao tất cả mọi người chưa từng nhìn thấy Lâm Bán Thanh đánh nhau?
Không chỉ như vậy, bên cạnh Lâm Bán Thanh, quanh năm dẫn theo hai vệ sĩ là Long Ngũ và Long Thất, có thế thấy được, thực lực của Lâm Bán Thanh cũng chỉ chọc cười mà thôi.
Lúc nghe thấy những lời này của Lâm Hùng, Lâm Bán Thanh tức giận đến mức bật cười.
“Được, nếu đã như vậy, vậy thì các người ra tay đi, xem xem thực lực của Tiêu Sách như thế nào…” Khuôn mặt Lâm Bán Thanh nở nụ cười quái dị, có chút cảm thông nhìn Lâm Hùng.
Ý tứ trong lời nói vừa rồi của Lâm Hùng, sao Lâm Bán Thanh có thế không nghe hiếu được chứ?
Lâm Hùng dựa vào Tiêu Sách để trá hình trào phúng thực lực của cô, căn bản không thể nào so sánh với đám người bọn họ…
Nhưng mà Lâm Bán Thanh cũng không giải thích, mà trực tiếp đồng ý với ý kiến của Lâm Hùng.
“Anh Hùng, anh nghỉ ngơi trước đi, loại người này em có thế gánh vác được, tối đa một phút, em có thế kết thúc trận đấu…”
Nghe thấy câu trả lời của Lâm Bán Thanh, Lâm Diên tiến lên phía trước, nhìn Lâm Hùng nói.
Lâm Hùng khẽ gật gật đầu, vui vẻ đồng ý.

Nhấn Mở Bình Luận