Thế nhưng đúng lúc anh định đập tay xuống thì đột nhiên có giọng nói trong trẻo của một cô gái nào đó vang lên.
“Anh Tiêu, đừng…”
“Hửm? Giọng của Mân Nhi?”
Vừa nghe thấy tiếng nói này, Tiêu Sách lập tức khựng lại, bàn tay định đập xuống người õng Triệu cũng dừng lại, chậm rãi thu về.
Từ lần trước, sau khi chia tay Mân Nhi trong buổi tiệc sinh nhật, anh cũng không gặp lại cô ấy lần nào.
Giờ Mân Nhi lại xuất hiện ở trụ sở chính cua băng nhóm Triệu Quân, điều này khiến Tiêu Sách không khỏi cau mày khó hiểu.
Chẳng lẽ Mân Nhi có liên quan tới chuyện này? Nếu thực sự là như vậy thì anh cũng sẽ không đời nào bỏ qua cho kẻ đã làm hại anh em của mình…
Lúc này Tiêu Sách không phát hiện ra, lúc Mân Nhi vừa lên tiếng, ông Triệu vốn đang nằm xụi lơ trên mặt đất kia lập tức trở nên kích động, hai mắt sáng bừng lên.
Đáng tiếc lúc đó Tiêu Sách lại hoàn toàn nhìn về phía Mân Nhi, không hề đế ý tới biểu cảm đó của ông ta.
“Anh Tiêu, cuối cùng cũng gặp được anh, sao rồi, gần đây có nhớ Mân Nhi không? Mân Nhi nhớ anh lắm đó…”
Mân Nhi bước vài bước đã tới trước mặt Tiêu Sách, cô ấy quàng tay vào cánh tay anh, nói đùa.
“Hửm? Em biết võ à?”
Lúc Mân Nhi bước tới trước mặt, Tiêu Sách có hơi sững người ra.
Từ trước đến giờ, Tiêu Sách luôn nghĩ Mân Nhi là một cô con gái nhà giàu chỉ quen thói nũng nịu đỏng đảnh, nhưng anh không ngờ cô ấy lại có sức mạnh phi thường trên người.
“Đúng đó, anh Tiêu, không phải em từng nói mình rất lợi hại rồi sao? Chẳng lẽ anh quên mất chuyện này rồi?” Mân Nhi lộ ra vẻ ngại ngùng, gương mặt hơi hơi ửng đỏ.
“À…”
Tiêu Kiếp hơi cạn lời.
Lúc đầu anh còn tướng cô ấy nói đùa, ai ngờ lại là thật…
Giờ mới trông thấy, không ngờ công phu của cô ấy lại lợi hại đến vậy, thậm chí còn mạnh hơn chút so với những người khác mà anh từng gặp…
Lúc này Tiêu Sách bồng cảm thấy Mân Nhi vô cùng bí ấn, khiến anh không nhịn được muối thăm dò.
Thấy Tiêu Sách im không nói gì, trong lòng Mân Nhi thấy hơi kích động.
Có thế khiến Tiêu Sách ngạc nhiên, đối với Mân Nhi mà nói, cũng là một niềm vui.
Sau khi ôn lại chuyện cũ một lúc với Tiêu Sách, Mân Nhi bèn trịnh trọng nói với anh: “Anh Tiêu, anh đừng nhâm vào băng nhóm Triệu Quân, mọi người đều bị trúng kế của Đàm Triết
rồi…”
Ánh mát Mân Nhi hiện lẻn chút hoảng sợ.
“Kế hoạch gì? Chẳng lẽ không phải người của băng nhóm Triệu Quân đánh anh em tôi à?” Tiêu Sách thấy được ánh mát dị thường của Mân Nhi.
Anh không ngờ Mân Nhi lại xuất hiện đúng lúc băng nhóm Triệu Quân sâp sửa rơi vào cảnh tan rã, điều này khiến anh không thể không đoán ra giữa cô ấy và băng nhóm Triệu Quân có gì đó.
“Do người của băng nhóm Triệu Quân làm, chuyện đó không sai, có điều mọi chuyện đều do Đàm Triết đứng sau giật dây, mà lần này Pháo Hỏa xứ băng nhỏm Triệu Quản lại bị người
của Đàm Triết mua chuộc, mục đích của Đàm Triết là muốn ly gián anh và băng nhóm Triệu Quân, còn ông ta ngồi không hưởng lộc, đương nhiên, có thể Đàm Triết còn mục đích khác, tạm thời đó là gì thì em chưa đoán ra…”
Ánh mát Mân Nhi lóe lên vẻ tinh anh.
Nghe cô ấy nói vậy, Tiêu Sách nhất thời sửng sốt.
Mặc dù Tiêu Sách không hiểu con người Mân Nhi quá nhiều, thậm chí anh còn không biết cô ấy là người thế nào.
Nhưng sau mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi với Mân Nhi, Tiêu Sách có thế cảm nhận được cô ấy là một cô gái có tấm lòng lương thiện, thậm chí cô còn có chút cảm tình với anh.
Giờ Mân Nhi còn nói cho anh biết về ý đồ của Đàm Triết, quả thực anh có chút ngấn người bất ngờ.
Nhưng rất nhanh chóng Tiêu Sách lại bắt đầu dấy lên nghi ngờ, Mân Nhi, làm sao cô ấy biết chuyện giữa anh và băng nhóm Triệu Quân, nói cách khác, băng nhóm Triệu Quản có quan hệ như thê’ nào với Mân Nhi?
Vừa nãy nếu không vì Mân Nhi đột ngột xuất hiện thì Tiêu Sách sớm đã một chướng đánh chết ỏng chủ thế giới ngầm của thành phố Giang Lăng này rồi, sau này băng nhóm Triệu Quân cũng thuộc về anh.
Mà sự xuất hiện của cô ấy, rõ ràng đã cứu ông Triệu một mạng…