Nhưng không đợi anh ta xông đến cửa phòng của Tiêu Sách, anh ta bỗng chốc đã bình tĩnh lại.
Bởi vì anh ta chợt nhớ ra, có thể anh ta không phải là đối thủ của Tiêu Sách, hơn nữa cho dù không phải là Tiêu Sách, chỉ là một Thiên Diệp thì cũng không phải là người anh ta có thể đối phó được.
Lúc này anh ta xông vào phòng của Tiêu Sách, ngoại trừ bị làm nhục thì cũng không có kết quả khác!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hoàng Mãnh rất khó coi, bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng càng ngày càng rõ hơn, giống như đang thấm đẫm màu đỏ máu.
Anh ta quay người trở về phòng giám sát, nhìn chằm chằm vào camera, chẳng nói chẳng rằng.
Tiêu Sách nắn xương cho Thiên Diệp, kéo dài suốt nửa tiếng, đây chính là thời gian cần có của một lần ngâm thuốc, nhưng nửa tiếng này đối với Thiên Diệp cũng giống như rơi vào địa ngục.
Cả người cô đều ướt đẫm, quần áo dán chặt lên cơ thể, từng giọt nước nhỏ ra từ trong những sợi tóc, cả người mệt lả giống như mới vớt ra khỏi hồ nước.
Từ đầu đến cuối cô có rất nhiều cơ hội để từ bỏ, nhưng cô không hề làm như vậy.
Thậm chí, ngoại trừ kiềm chế tiếng kêu thảm thiết trong lúc đau đớn ra, cô không hề thốt ra một chữ nào, chỉ im lặng chịu đựng đau đớn, cho dù cơ thể đang co quắp cũng không nói lời nào.
Ý chí của cô khiến Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc.
Hoặc là cô có lý do không thể không chịu đựng được, hoặc là ý chí bẩm sinh đã mạnh mẽ, nhưng theo Tiêu Sách thấy, sợ là lý do thứ nhất lại có khả năng hơn.
Sau khi ngừng nắn xương, Thiên Diệp trực tiếp nằm vật ra giường của Tiêu Sách, ngay cả sức về phòng cũng không còn, đôi mắt đang mở to, trong lúc hít thở vài cái ngắn ngủi, đã chìm vào trong giấc ngủ, thậm chí Tiêu Sách cũng không rõ, cô ngủ thật hay là ngất đi.
"Thôi vậy, cứ để cô ngủ ở đây đi."
Tiêu Sách không di chuyển cơ thể Thiên Diệp, chỉ lấy khăn mặt lau mồ hôi khắp người cho cô một chút.
Lúc này nhìn thấy cơ thể Thiên Diệp đang nằm ngang trên giường, sau khi cởi áo khoác thì lộ ra vóc dáng cân đối tuyệt đẹp, cao ráo săn chắc, Tiêu Sách lập tức không nhịn được mà nhướng mày.
Theo Tiêu Sách thấy, nếu chỉ bàn về vóc dáng thì Thiên Diệp còn đẹp hơn Cao Cẩn Băng.
Trong những người Tiêu Sách quen biết, sợ là cũng chỉ có cô gái ngực to Trầm Y mới có thể đè bẹp vóc dáng cổ được.
Chỉ đáng tiếc, tuy gương mặt của Thiên Diệp cũng được coi là ưa nhìn, nhưng không thể sánh với người đẹp như Hàn Vân Tịch hay Cao Cấn Bằng, ngay cả hai người Trầm Y và Ôn Liễu cũng không sánh được.
Nếu không thì cô chắc chắn cũng được coi là báu vật tràn đầy sức hấp dẫn.
Tiêu Sách nghiêm túc thưởng thức một chút, không nhịn được lắc đầu, lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt Thiên Diệp, nhưng trong chốc lát cũng chợt ngẩn ra.
Anh nhìn chằm chằm vào chỗ trên gò má của Thiên Diệp, bỗng nhiên không nhịn được khẽ cau mày.
"Đây là... dấu vết thay đổi gương mặt? Mặt nạ?" Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc nhìn Thiên Diệp, anh lại nhìn thấy dấu vết thay đổi gương mặt vô cùng cao siêu trên mặt Thiên Diệp.
Cũng có nghĩa là, Thiên Diệp vẫn luôn đeo mặt nạ trên mặt!
Trước đây ngay cả Tiêu Sách cũng bị lừa, nếu không phải lúc này cô chảy quá nhiều mồ hôi, để lộ ra dấu vết thay đổi khuôn mặt cao siêu như vậy, sợ là Tiêu Sách cũng không phát hiện ra được!
"Tại sao Thiên Diệp cô ấy lại phải thay