Anh mở miệng nói: “Liên lạc với Minh đi, đợi cậu ấy đàm phán xong thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, bàn về kế hoạch tiếp theo!”
Lúc này trong thẻ của Tiêu Sách cũng đã có tám mươi vạn rồi, kế hoạch của anh cũng có thể hơi thay đổi một chút, đẩy nhanh tiến độ, những việc này đều cần Phương Bác và Cố Minh thực hiện.
Phương Bác gật gật đầu, gửi tin nhắn cho Cố Minh, nhìn Tiêu Sách có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Tiêu Sách lập tức nói: “Sao thế? Tiểu Bác, có phải là có chuyện gì rồi không?”.
Phương Bác nói: “Anh Sách, thực ra có chuyện muốn nói với anh, hai ngày nay em vẫn luôn cảm thấy, có người đang theo dõi em, giống như muốn làm gì em...”
Tiêu Sách nghe vậy, nhíu nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Phương Bác suy nghĩ một chút, nói: “Lần trước em đã nói với anh, có một đám người chặn đường em và Cố Minh, chỉ là bọn em xem xét tình hình rồi nhanh chóng chuồn đi. Mà lần này, em phát hiện bọn chúng bám đuôi đến gần nhà em, cho nên em không dám về nhà, phải ở trong phòng trọ của Linh Linh.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, nhất thời rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh nói: “Cũng không cần phải đoán mò là ai đâu, hai ngày nay tôi không phải đi làm, tôi và cậu ở đây chờ, nếu như bọn chúng dám đến thì bắt lại hỏi một chút là biết ngay thôi mà.”
Phương Bác gật gật đầu, mỉm cười nói: “Có anh Sách ở đây thì em yên tâm rồi, đợi làm rõ rốt cuộc là ai muốn gây bất lợi cho em, anh đây đánh gãy tay người đó!”.
Tiêu Sách mỉm cười, không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa.
“Lần trước tôi để cậu xem những cuốn sách kia, cậu xem thế nào rồi?” Tiêu Sách nói sang chuyện khác.
Phương Bác nghe vậy, nhất thời than khóc nói: “Anh Sách, anh còn không biết em sao? Nếu em có bản lĩnh xem hiểu được thì em đã không ở chỗ này rồi? Em đã rất cố gắng để đọc nhưng hầu như là không hiểu gì cả. Em cảm thấy, em căn bản là không phù hợp với việc này...”
Tiêu Sách lắc lắc đầu, cũng biết quả thực là hơi làm khó Phương Bác rồi.
Thực tế đâu chỉ có Phương Bác cho dù là Tiêu Sách nhìn những thuật ngữ chuyên ngành tài chính đó cũng sẽ nhức đầu, cho nên anh mới nghĩ đến giao chuyện này cho Phương Bác.
Nhưng mà rõ ràng, Phương Bác cũng rất đau đầu.
May mà, Tiêu Sách còn có Trầm ĩ, anh nói: “Cậu đừng lo lắng, có thể xem hiểu được thì xem, xem không hiểu cũng không sao. Khoảng thời gian này tôi sẽ tìm một chuyên gia có kinh nghiệm dẫn dắt cậu. Nhưng lý thuyết trong sách này không phải chỉ xem hiểu là được mà kinh nghiệm còn quan trọng hơn, nếu không tại sao có nhiều doanh nhân tư nhân không có trình độ văn hóa nhưng vẫn thành công như vậy?”
Phương Bác nghe thấy vậy, lập tức cười mỉm nói: “Anh Sách, nghe thú vị thật đấy! Đến lúc đó anh tìm cho em một người đẹp toàn năng, có chuyện gì cũng thư ký làm không có gì cũng thư ký, ha ha...”
Nếu như cậu không sợ bạn gái Linh tinh của cậu vác dao đến chém thì đến lúc đó cứ thử làm xằng bậy xem.” Tiêu Sách mỉm cười nói.
Phương Bác lập tức cười lên nói: “Chắc chắn không thể, Linh Linh nhà em là dịu dàng nhất trên đời này cô ấy chính là người dịu dàng nhất, sao có thể chém em được chứ.”
“Dịu dàng sao?” Tiêu Sách cười nhạt, không nói gì thêm.
Trên thực tế, Tiêu Sách vẫn luôn có một bí mật, hoặc là nói đã có suy đoán trong lòng nhưng không nói cho Phương Bác biết.
Đó chính là Linh Linh bạn gái của Phương Bác, có thể không đơn giản, ít nhất cũng không đơn giản như Phương Bác biết, cô ấy có lẽ là một người phụ nữ có bí mật!
Mà sở dĩ Tiêu Sách có phỏng đoán như vậy là bởi vì vết sẹo để lại trên khuôn mặt ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy trông giống như là vết sẹo do bị bỏng để lại.