"Anh Sách, đợi sau này tôi có tiền, tôi muốn mua lại căn biệt thự của nhà tôi! Sau đó nói với bố tôi, Cố Minh tôi không làm ông ấy mất mặt! Thứ ông ấy làm mất, tôi sẽ lấy về giúp ông ấy!"
Ba người bước về phía khu nhà ổ chuột, Cố Minh say khướt nói.
Phương Bác cũng cười khanh khách đáp: "Đợi sau này tôi có tiền, tôi sẽ mua ba chiếc, không! Mua mười chiếc xe sang, sưu tập một đoàn xe sang, kéo từng thùng tiền đến nhà Linh Linh, vứt tiền trước mặt bọn họ, sau đó nở mày nở mặt cưới Linh Linh về, khiến bọn họ không dám nói tiếng nào!"
"Ha ha, xem kìa, thằng nhóc cậu có chút tương lai đã biết nghĩ đến Linh Linh nhà cậu rồi!" Cố Minh chế giễu nói.
"Vậy cũng tốt hơn thằng nhóc cậu!"
Tiêu Sách dìu hai người, nghe bọn họ nói chuyện sau khi say, ảo tưởng sau khi có tiền sẽ thế nào, nghe họ khoác lác với nhau, bỗng chốc anh cũng không nhịn được bật cười.
Đột nhiên anh nghĩ, đợi sau khi anh có tiền, anh muốn là gì đầu tiên?
Lúc này, Tiêu Sách bỗng nhớ đến dì Hàn.
Dì Hàn!
Đợi sau khi anh có tiền, việc đầu tiên chính là tìm dì Hàn về, bảo dì ấy đến chia vui với thành công của mình!
Rất nhanh, ba người đã đến khu nhà ố chuột.
"Anh Sách, không thể về được! Có người đang theo dõi gần nhà chúng ta!" Lúc này Phương Bác đột nhiên tỉnh táo hơn, vội vàng nói.
Tiêu Sách thản nhiên đáp: "Tôi biết, tôi đến tìm bọn chúng đây, tôi lại muốn xem thử rốt cuộc là ai, nếu không thì các cậu cũng không thể trốn mãi được."
Dứt lời, anh đã bước đến gần nhà Phương Bác.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh, rất ung dung, sau đó phát hiện ngay đầu ngõ trước nhà Phương Bác có một bóng người thập thò lén lút, đang nhìn chằm chằm về phía ba người họ.
Tiêu Sách bỗng nhiên bật cười, để Phương Bác và Cổ Minh dìu nhau, sau đó bước nhanh về phía bóng người đằng kia.
Ban đầu người đó không biết Tiêu Sách đã phát hiện ra cậu ta, và đang đi về hướng cậu ta, nhìn thấy Tiêu Sách đang đi về phía mình, cậu ta chỉ quay đi chỗ, giả vờ như đang làm chuyện khác.
Nhưng rất nhanh cậu ta đã phát hiện ra điều bất ổn.
Lúc Tiêu Sách cách cậu ta ngày càng gần và cười lạnh với cậu ta, cậu ta sững sờ một lúc, sau đó xoay người bỏ chạy, nhưng đáng tiếc là đã muộn.
Lúc này khoảng cách Tiêu Sách cách cậu ta chưa đến năm mét.
Lúc cậu ta mới bắt đầu chạy thì Tiêu Sách đã lao lên với tốc độ cực nhanh tóm lấy cổ áo cậu ta, ngay sau đó bốn chân cậu ta rời khỏi mặt đất, rồi lại nhẹ nhàng ném rơi xuống đất.
Sau khi nhìn thấy người trẻ chỉ tầm hai mươi đổ lại ngã xuống đất, Tiêu Sách lại khom lưng xuống nắm lấy cổ áo cậu ta nhấc lên.
Thanh niên bị ngã nên có chút choáng váng, phải một lúc sau mới lấy lại được tỉnh táo, sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi, hung dữ nhìn Tiêu Sách đang nắm cổ áo mình.
Thanh niên tức giận quát lớn: “Con mẹ nó anh là ai? Thả tôi ra!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!