Hoàng Dương nghe thấy lập tức phản ứng lại, hung hăng liếc nhìn Tiêu Sách, cắn răng nói: “Được! Hoàng Dương tôi nhớ kỹ anh rồi!”
Anh ta nói xong xoay người rời đi, cuối cùng cũng hoàn thành phần trình diễn của mình một cách khá viên mãn mà không lộ ra bất cứ khuyết điểm nào...
Tuy rằng việc không quá giống với kịch bản.
Quả thật Tiêu Sách không phát hiện ra điểm khác thường, nhìn thấy Hoàng Dương bỏ đi, anh cũng xoay người lại nói với Mân Nhi: "Mân Nhi, em ở lại chơi tiếp, tôi đi trước đây.”
Tiêu Sách nói xong ra khỏi quán bar.
Cuối cùng Tiêu Sách cũng đưa ra quyết định, bữa tiệc sinh nhật này hoàn toàn lãng phí thời gian, cũng không phù hợp với anh.
So với việc ở đây lãng phí thời gian, còn không bằng quay trở về nhà, thử xem có liên lạc được với người cũ đó không.
Một khoảng thời gian không gặp người cũ đó, Tiêu Sách đã có chút nhớ anh ta...
Chỉ tiếc rằng ý định của Tiêu Sách không thực hiện được.
Anh vừa mới đi ra khỏi quán bar, còn chưa bắt được xe taxi thì điện thoại đột nhiên vang lên, là người đẹp lạnh lùng Lâm Bản Thanh gọi tới.
Tiêu Sách nhíu mày, bắt máy nói: “Bán Thanh, tìm tôi có chuyện gì? Hôm nay chắc vẫn chưa đến thời gian chữa bệnh cho ông có mà nhỉ?”
Bởi vì sức khỏe của ông cụ Lâm, Tiêu Sách không thể điều trị một lần mà khỏi được, vì vậy hẹn cứ một tuần lại đến điều trị một lần, sau ba bốn lần thì gần như có thể khỏi bệnh.
Nhưng bây giờ, cách lần điều trị trước đó mới có hai ngày, vẫn còn sớm mà.
Sau khi trải qua việc điều trị của anh, mặc dù ông cụ Lâm vẫn chưa tỉnh lại nhưng đã an toàn, chắc chắn không còn lo ngại nữa. Tiêu Sách không hiểu giờ này Lâm Bán Thanh còn tìm anh có chuyện gì.
“Tiêu Sách, anh ở đâu? Tôi tìm anh có việc gấp.” Lâm Bản Thanh vội vàng nói.
Nghe cô nói vậy Tiêu Sách lập tức sững sờ, sự vội vã của Lâm Bán Thanh không giống như đang giả vờ. Lần trước lúc gặp Lâm Bán Thanh, Lâm Bản Thanh lúc đó cho dù gặp tình huống như thế nào thì khuôn mặt vẫn lạnh như băng.
Lâm Bán Thanh gấp gáp như vậy, Tiêu Sách lập tức hiểu ra, chỉ sợ rằng cô ấy thực sự đã gặp phải chuyện gì đó rất phiền phức.
Mặc dù anh và Lâm Bán Thanh không phải kiểu quá thân quen, nhưng quan hệ của anh với nhà họ Lâm khá tốt, đó là một mắt xích rất quan trọng trong kế hoạch của Tiêu Sách.
Tiêu Sách không hề do dự nói: “Tôi ở cửa quán bar Đới Nguyệt phía Bắc nội thành.”
“Quán bar Đới Nguyệt? Được, vừa hay tôi ở cách đó không xa, anh đợi tôi một lát, tôi lập tức đến đón anh.” Lâm Bán Thanh vội vàng nói xong thì cúp điện thoại luôn.
Tiêu Sách lập tức từ bỏ ý định về nhà, đợi Lâm Bán Thanh ở cửa quán bar.
Trong đầu anh đang nghĩ, với thân phận của Lâm Bán Thanh, xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cô ấy vội vàng như vậy, chẳng lẽ Lâm Vân xảy ra chuyện rồi?
Nhưng với địa vị thân phận ở thành phố Giang Lăng của Lâm Vân thì ông ta có thể xảy ra chuyện gì?
Ở cả cái thành phố Giang Lăng này, người dám không nể mặt Lâm Vân e là chỉ có mình Lý Mân Nhi!
Không phải là Lý Mân Nhi chứ, lại “bắt nạt” Lâm Vân, Lâm Bán Thanh nóng lòng muốn lấy lại mặt mũi cho Lâm Vân, nên tìm anh giúp đỡ?
Rốt cuộc Lý Mân Nhi trông như thế nào?
Tiêu Sách đứng ở cửa quán bar nghĩ ngợi lung tung trong lúc đợi Lâm Bán Thanh.
Anh không biết rằng, Lý Mân Nhi, người mà anh đang nghĩ đến lúc này đang ở trong quán bar phía sau lưng anh, nhìn chằm chằm về hướng Tiêu Sách rời đi với đôi mắt đờ đẫn, vô hôn.
Kịch bản này không đúng rồi!