Lúc này, những người khác trong quán bar đều đã dừng động tác, không nói tiếng nào nhìn về phía cô ấy, đến thở cũng không dám thở to.
Khán giả duy nhất của vở kịch là Tiêu Sách thì đã đi rồi, bọn họ đương nhiên cũng không cần phải tiếp tục diễn nữa.
Hơn nữa, cho dù là thằng ngốc thì cũng có thể nhìn ra, tâm trạng của Lý Tuyết Nhi lúc này rất tệ, nếu giờ mà nói gì đụng chạm đến cô ấy thì đúng là đen đủi.
Lúc này cuối cùng ánh mắt Lý Mân Nhi cũng hoàn hồn, cô ấy liếc nhìn các diễn viên” xung quanh, hoát tay, có chút không vui nói: “Đều dừng lại hết cả đi!”
Lập tức tất cả mọi người đều ngoan ngoãn lui về phía góc, không dám lên tiếng.
Mà lúc này, người phụ nữ trung niên, Băng Hoa trong phòng ở tầng hai cũng đuổi kịp đến nơi, bà ta sợ hãi nhìn Lý Mân Nhi, cơ thể có chút run rẩy.
Lý Mân Nhi chỉ vào người đàn ông trung niên ngã trên mặt đất đang ôm cánh tay bị gãy lạnh lùng nói: “Đây chính là cao thủ mà bà sắp xếp sao? Đúng là cao đến tận mãi trời! Ngày cả một đòn của anh Tiêu Sách cũng không đỡ được, tôi thật sự rất muốn ném cả hai người xuống sông.”
Nghe vậy, khuôn mặt Băng Hoa lộ vẻ sợ hãi, bà ta nói: “Cô chủ, tôi làm việc không được thuận lợi.”
“Được rồi, đừng giải thích nữa, làm hỏng kế hoạch của tôi thì giải thích có tác dụng gì? Trước mắt không có sai sót gì, ít ra thì anh Tiêu Sách sẽ không nghĩ ngờ thân phận của tôi nữa, coi như công tội bù trừ.
“Cảm ơn cô chủ đã tha thứ.” Băng Hoa vội vàng cúi đầu nói.
Lý Mân Nhi vuốt ve cái cằm tròn trịa trắng nõn của mình, líu ríu nói: “Mặc dù không làm theo kịch bản nhưng ít nhất đã chứng minh, thực lực của anh Tiêu Sách rất mạnh, đây ngược lại là một chuyện tốt.”
Chỉ có điều, anh Tiêu Sách và người phụ nữ ngu ngốc Cao Cấn Băng ở bên nhau cuối cùng sẽ rất phiền phức. Thực lực có mạnh đến mấy cũng không thể tránh được cái gọi là nhỡ may, tôi vẫn nên nghĩ cách để anh Tiêu Sách rời khỏi người phụ nữ ngu ngốc đó mới được...”
Băng Hoa cúi đầu không dám cười.
“Ngoài ra, những diễn viên chính của màn kịch hôm nay và những người đã tiếp xúc với anh Tiêu Sách, tất cả đều sắp xếp rời khỏi thành phố Giang Lăng đi, đi trốn đi rồi nói sau, trong thời gian ngắn đừng có trở về! Bảo bọn họ giữ mồm giữ miệng, chuyện ngày hôm nay ai dám tiết lộ một câu tôi sẽ không tha cho người đó!”
“Vâng tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này” Băng Hoa vội vàng nói.
Lý Mân Nhi gật đầu: " Tìm người đi theo dõi anh Tiêu Sách, từ hôm nay tôi muốn viết động tĩnh của anh ấy mọi lúc, hi hi, bây giờ tên tôi là Hạ Mân, tôi có thể yên tâm đi quấn lấy anh ấy rồi.”
Cô ấy nói xong, Băng Hoa đó dự một lát không lập tức hành động.
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?” Lý Mân Nhi thấy Băng Hoa vẫn đứng ở đó lập tức có chút không vui nói.
Băng Hoa vội vã trả lời: “Cô chủ, không có là cậu Tiêu Sách giờ vẫn chưa đi xa, người của phòng giám sát nói với tôi như vậy, giờ cậu ấy vẫn đang ở cửa quán bar đợi...”
Lý Mẫn Nhi nghe vậy, lập tức trở nên vui mừng, vội vàng nói: “Thật sao? Chắc chắn là anh Tiêu Sách đang đợi tôi!”
“Bảo mấy người này đừng đi vội, tiếp tục diễn kịch! Thấy tôi và anh Tiêu Sách đi xa rồi mới được! Ngoài ra bà tìm cho tôi hai cao thủ, lần này không thăm dò được thực lực thật sự của Tiêu Sách, lần tới từng làm tôi thất vọng!”
Nói xong, Lý Mân Nhi không quan tâm đến phản ứng của Bằng Hoa, nhanh chóng chạy ra khỏi quán bar.
Lúc này, ở bên ngoài quán bar, một chiếc xe rolls-roycle màu đen đang lao nhanh tới, phanh gấp dừng lại trước mặt Tiêu Sách.
Cửa kính ở hàng ghế sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh như băng nhưng lại vô cùng xinh đẹp của Lâm Bán Thanh.
“Mau lên xe!” Lâm Bản Thanh vội vã nói.
.
Tiêu Sách không hề do dự, mở cửa xe ngồi vào phía sau, quả nhiên anh thấy hai người vệ sĩ của cô ấy là Lòng Ngũ, Long Thất .
Anh còn chưa ngồi vững thì chiếc xe đã ầm một tiếng rồi phóng đi rất nhanh.
Lúc Lý Mân Nhi từ quán bar chạy ra, thấy cảnh Tiêu Sách ngồi vào trong xe Lâm Bán Thanh.
Khuôn mặt vui vẻ của Lý Mân Nhi lập tức trở nên bực bội vô cùng khó coi, suýt nữa tưởng rằng mình nhìn nhầm, giương mắt nhìn chiếc xe chở Tiêu Sách đi xa.