Mỗi lần nhớ đến dì Hàn, Tiêu Sách đều thấy bí bách, anh luôn cảm thấy nếu không thể phát triển nhanh hơn và tiến lên phía trước, có lẽ anh sẽ không thể gặp lại dì Hàn được nữa.
Tiêu Sách lắc đầu, tạm thời kìm nén suy nghĩ này lại, sau đó bắt xe đến trường của Ôn Liễu.
Lần trước Tiêu Sách đến đây ăn cơm và đi xem phim với Ôn Liễu, gặp phải Trần Vệ theo đuổi Ôn Liễu, anh ta còn viện cớ say rượu để gây sự...
Nhưng lúc bọn họ quyết định đến bờ biển chơi, Tiêu Sách cũng cảm thấy có lẽ buổi tối sẽ nảy sinh chuyện gì đó, thế nhưng anh lại bị Cao Cấn Băng gọi
về.
Vì vậy, Tiêu Sách buồn bực tận mấy ngày liền.
Nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng đợi được cơ hội, hơn nữa Ôn Liễu còn chủ động hẹn anh.
Tuy Tiêu Sách chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng không có nghĩa anh là tên ngốc, Ôn Liễu có ý mập mờ với anh, Tiêu Sách cũng có thể cảm nhận được.
Chẳng hạn như Ôn Liễu sẽ kiếm cớ trong lúc qua đường các kiểu, bỗng nhiên chủ động nắm tay Tiêu Sách, sau đó chỉ cần Tiêu Sách không vung ra, cô sẽ đỏ mặt rồi buông tay...
Nhưng Tiêu Sách cũng không hề phản đối hành động như thế của Ôn Liễu.
Thậm chí anh còn thấy mừng thầm.
Nhiều người nói, tình yêu đẹp nhất chính là lúc có cảm tình với nhau nhưng không hề nói ra, Tiêu Sách cảm thấy anh và Ôn Liễu đang ở trong tình huống này.
Tuy rằng nghĩ như vậy sẽ khiến Tiêu Sách cảm thấy có lỗi với dì Hàn.
Nhưng điều kỳ lạ là khi Tiêu Sách sống chung với Ôn Liễu, anh ít khi nhớ đến dì Hàn, cho nên khi đó anh cũng không thấy tội lỗi.
Và lần này vẫn như vậy.
Lúc Tiêu Sách xuống xe, nhìn thấy Ôn Liễu đã trang điểm kỹ càng đứng đợi anh, trong lòng anh bỗng nhiên dấy lên cảm giác vui vẻ.
Nhìn Ôn Liễu ngày hôm nay, Tiêu Sách không khỏi kinh ngạc.
Cô mặc áo màu xanh phối với chiếc quần đùi jean, vừa trẻ trung vừa thời thượng, mái tóc dài tự nhiên, gương mặt trang điểm tinh tế, nụ cười ngọt ngào, nhưng bẩm sinh lại có cảm giác xinh tươi mơn mởn, vóc dáng cao ráo đẫy đà, đôi chân dài trắng mịn, chỗ nào cũng khiến người ta rung động.
Nhất là sau khi nhìn thấy Tiêu Sách, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của cô lại càng ngọt ngào hơn, khiến cho Tiêu Sách cảm thấy bản thấy như sắp tan chảy ra.
"Anh Tiêu Sách..."
Hai tay cầm chiếc túi nhỏ màu đỏ, dáng vẻ dịu dàng bước đến trước mặt Tiêu Sách, cô ngọt ngào gọi anh, đôi mắt giống như đang tỏa sáng.
Nói thật, Tiêu Sách đã bị thu hút bởi Ôn Liễu như thế rồi.
Tiêu Sách quan sát Ôn Liễu thật lâu, sau cùng mới nói: "Ôn Liễu, hôm nay cô đẹp lắm."
"Hả... có sao? Cảm, cảm ơn anh Tiêu Sách quá khen." Ôn Liễu nghe xong chợt đỏ mặt, đôi mắt lại hợp thành vòng cung, cả người đều tỏa ra hương vị ngọt ngào.
Tiêu Sách bật cười khanh khách nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn trước, nếu không thì mọi người xung quanh sẽ giết chết tôi bằng ánh mắt đó."
Ôn Liễu nghe xong, cô không khỏi lén nhìn sang hai bên, quả nhiên thấy rất nhiều người đang nhìn Tiêu Sách bằng ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ, bỗng chốc gương mặt xinh đẹp của cô lại đỏ lên.
Hai tay cô ôm chiếc túi đằng trước, ngoan ngoãn theo sau Tiêu Sách.
"Đúng rồi, mấy hôm nay cô vẫn ổn chứ? Tên Trần Vệ đó còn bám lấy cô nữa không? Sao hôm nay cô lại đột nhiên hẹn tôi đến bờ biển vậy?"
Thấy Ôn Liễu không nói gì, Tiêu Sách mở miệng hỏi.
Ôn Liễu nghe xong vội nói: "Mấy hôm trước em bạn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, không có thời gian đến lớp taekwondo, cho nên cũng không gặp Trần Vệ. Còn chuyện hẹn anh Tiêu Sách... bởi vì học tập mệt mỏi nên muốn đến bờ biển thư giãn một chút, lần trước không đi được, vì vậy bây giờ lại muốn hẹn anh Tiêu Sách lần nữa."7