Tiêu Sách nghiêm túc nói, Thiên Diệp lập tức dùng sức gật gật đầu.
Nhưng trên thực tế, trong lòng cô lại nghĩ, chỉ có bản thân cô mới biết lý do cô không thể không trở nên mạnh mẽ, nhưng cô lại không thể nói với Tiêu Sách.
Thiên Diệp hít sâu một hơi, nâng tay lên, sau đó từ từ để vào trong chậu thuốc.
“Ừm!”
Cảm giác ban đầu chỉ là có chút nóng, gần như chẳng khác gì ngâm nước nóng, khiến Thiên Diệp không nhịn được mà hơi ngây ra, nghi ngờ nhìn Tiêu Sách một cái, còn tưởng rằng anh đã mua nhầm thuốc giả.
Nhưng không đợi cô mở miệng nói chuyện, cô đột nhiên cảm thấy, chậu thuốc như ngọc lưu ly màu hổ phách bỗng chốc như biến thành nham thạch nóng chảy, cảm giác nóng rát trong phút chốc đâm vào trong lòng bàn tay cô.
Giây phút đó, cơ thể Thiên Diệp run lên một cái, suýt nữa đã rút tay ra.
Đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, khi cơ thể con người cảm thấy đau đớn sẽ nảy sinh phản ứng căng thẳng tự bảo vệ, nếu không có ý chí mạnh mẽ, có lẽ tay rút ra rồi mới phản ứng lại kịp.
Nhưng chung quy Thiên Diệp cũng không phải người bình thường, cô cắn răng, cố gắng nhịn sự đau đớn, không rút tay ra.
“Hãy kiên trì, tiếp theo thuốc sẽ thấm vào cổ tay thông qua lỗ chân lông, sự đau đớn sẽ ngày càng dữ dội. Kiên trì được càng lâu, thuốc sẽ thấm vào càng nhiều, sẽ càng có lợi với cô. Chỉ cần có thể chịu đựng mười lăm phút, lần bôi thuốc này xem như kết thúc..”
Một tay Tiêu Sách ấn lên vai Thiên Diệp, để tránh cho cô không kiểm soát được phản ứng căng thẳng của mình.
CD)
Sự đau đớn ban đầu vẫn chưa được xem là quả dữ dội, chỉ cần có thể kiểm soát được phản ứng căng thẳng của cơ thể thì sẽ dễ dàng chống đỡ được, lúc đó mà rút tay ra thì sẽ rất đáng tiếc.
Thiên Diệp cắn răng, dùng sức gật gật đầu, Cô cũng cảm thấy sự đau đớn này vẫn nằm trong phạm vi cô có thể chịu đựng, thậm chí còn không đau bằng lúc Tiêu Sách nắn xương cho cô.
Nhưng dù là vậy, trán của cô vẫn đau đến chảy đầy mồ hôi.
Cô thầm nói với bản thân mình, cơ hội thế này không dễ dàng có được, nếu cô bỏ lỡ thì nhất định sẽ hối hận suốt đời, nên cô nhất định phải kiên trì!
Cô muốn hoàn thành cả một liệu trình bôi thuốc, mà bây giờ chỉ mới là lần đầu tiên, nhất định không thể thất bại!
Bởi vì cô muốn trở nên mạnh như Tiêu Sách!
Tất cả mọi người đều không chắc chắn hai thi thể bên bờ biển phía đông có phải là do Tiêu Sách làm hay không, chỉ có Thiên Diệp biết, chắc chắn là do anh làm.
Bởi vì Tiêu Sách giết người không phải dùng súng bắn đinh, mà là dùng đôi tay!
Nhờ bôi thuốc, đôi tay của Tiêu Sách mới trở nên mạnh như vậy, thậm chí có thể tay không tấc sắt mà bắn đinh sắt như bắn đạn.
Cô cũng muốn làm như vậy, chỉ có đạt đến trình độ đó, cô mới có thể bảo vệ Cao Cấn Bằng một cách tốt hơn.
Hoàn thành sự giao phó của bố cô.
Nhịn!
Thời gian càng trôi qua, Thiên Diệp cảm thấy sự đau đớn trên tay mình càng dữ dội hơn, giống như có người đang dùng dao rạch từng dao từng dao lên xương của cô vậy.
Đó là vị thuốc đã thông qua máu và thịt mà bắt đầu thấm vào xương của cô, khiến xương cốt của cô trở nên mạnh hơn.
Đến lúc này, cuối cùng Thiên Diệp không nhịn được nữa, đột tiếng hừ một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, nhưng đôi tay vẫn vô cùng vững vàng, ổn định ấn chặt dưới đáy chậu.
Giống như đã dính vào vậy!
Mắt cô đỏ lên, lớn tiếng kêu đau, cảm nhận được sự đau đớn còn dữ dội hơn lúc nắn xương. Dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn nhiều lần muốn rút tay ra khỏi chậu thuốc, bỏ cuộc lần bôi thuốc này.
Bởi vì thật sự là quá đau!
Lúc này, Tiêu Sách đã không còn ấn lên vai Thiên Diệp nữa, bởi vì anh biết mức độ đau đớn lúc này đã đủ để khiến một người bình thường trở nên điên loạn.