Nếu không có thuốc tê, đối với người bình thường mà nói sẽ là một chuyện đau đớn đến muốn chết, nhưng Thiên Diệp có thể kiên trì được, chút đau đớn này cũng không được xem là gì cả.
Quả nhiên, con dao xẹt qua da thịt của Thiên Diệp, cô ấy chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó siết chặt nắm đấm, không hét lên tiếng nào nữa.
Rất nhanh, Tiêu Sách đã thành thục lấy viên đạn ra, sau đó băng bó lại vết thương cho Thiên Diệp, cuối cùng còn giúp cô ta mặc quần bò lên nữa.
Lúc này, Tiêu Sách mới ngẩng đầu lên nhìn Thiên Diệp.
Anh biết, có vài thứ sớm muộn gì cũng phải đối diện, bất luận là thế nào cũng không thể trốn tránh, giống như chuyện xảy ra giữa anh và Thiên Diệp cũng vậy, cho dù bọn họ không nói ra thì sau này cũng không thể nào chung sống với nhau như trước nữa.
Thò đầu một đao thụt đầu cũng một đao, Tiêu Sách không muốn để Thiên Diệp cảm thấy anh là loại người khốn nạn mặc quần vào rồi thì không nhận người nữa.
Cho nên Tiêu Sách nghiêm túc nhìn vào ánh mắt có chút hoảng loạn né tránh anh của Thiên Diệp, mở lời: “Thật xin lỗi, Thiên Diệp, chuyện đêm qua.”
“Anh không cần phải nói xin lỗi đâu, chuyện này không liên quan đến anh.”
Không đợi Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp đã ngắt lời anh, vẻ mặt có chút hoang mang, giống như rất sợ Tiêu Sách nhắc tới chuyện này, ánh mắt không dám nhìn Tiêu Sách.
Nhất thời Tiêu Sách có chút buồn bực, sao chuyện này có thể không liên quan đến anh được chứ?
Trên thực tế, Tiêu Sách cảm thấy chuyện này có thể tránh được, đều là vì anh quá sơ suất.
Anh không những coi thường Hoàng Mãnh mà còn mất cảnh giác, lúc đó cảm thấy Hoàng Mãnh không đủ để uy hiếp anh, không cẩn thận suy xét cho nên mới trúng chiêu của anh ta.
Nếu như anh đủ cẩn thận, những chuyện này đã có thể tránh được rồi.
Mà Thiên Diệp càng nói như vậy, không trách móc Tiêu Sách, anh lại càng cảm thấy có lỗi, anh thà rằng Thiên Diệp giống như Tống Chỉ Vân, trực tiếp đổ hết trách nhiệm lên người Tiêu Sách
Như vậy, Tiêu Sách mới có thể yên tâm thoải mái không chịu trách nhiệm, thậm chí xem bản thân mình như là một người bị hại.
Nhưng Thiên Diệp không làm như vậy, thậm chí không hề có ý trách móc Tiêu Sách đã lấy đi thứ quý giá của người phụ nữ, ngược lại còn khiến Tiêu Sách mang nặng cảm giác tội lỗi.
Bởi vì anh là một người như vậy, là kiểu người ăn mềm không ăn cứng.
“Không, là lỗi của tôi, nếu như tôi cẩn thận hơn một chút thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nếu như trong lòng cô không thoải mái thì cứ mắng tôi đi, tôi cũng sẽ cố gắng bồi thường cho cô.”.
Tiêu Sách nói rất nghiêm túc, anh không thể nói những lời như sẽ chịu trách nhiệm với Thiên Diệp, sẽ lấy cô ta được, bởi vì mặc dù anh có chút thiện cảm với Thiên Diệp nhưng còn chưa tới mức có tình cảm, hơn nữa trái tim anh đã thuộc về người khác rồi.
Nhưng Tiêu Sách cảm thấy, thân là một người đàn ông, anh cần phải làm chút gì đó cho Thiên Diệp, nếu không đáy lòng anh sẽ không thể yên ổn được, cảm thấy mắc nợ Thiên Diệp.
Thiên Diệp nghe vậy thì cơ thể run lên, cô ta có thể cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của anh.
Sắc mặt cô tái nhợt, cắn răng nói: “Thật sự không cần đâu, chuyện này cũng không trách anh được, hơn nữa... đây là thời đại nào rồi chứ? Anh không cần phải để trong lòng đâu.”
Thấy Tiêu Sách còn muốn nói gì đó, Thiên Diệp vội vàng nói: “Tiêu Sách, bây giờ tôi cũng không muốn thảo luận đến vấn đề này nữa, có được không? Bây giờ lòng tôi đang rất loạn, không muốn nói tiếp nữa đâu! Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm được bà chủ, bà chủ chỉ có một mình mà ở đây hoàn cảnh phức tạp như vậy, lỡ như có nguy hiểm gì...”
Vẻ mặt Thiên Diệp vừa hoảng loạn vừa lo lắng, giống như an nguy của Cao Cẩn Băng so với những gì cô ấy gặp phải còn quan trọng hơn nhiều.
Tiêu Sách thở dài một tiếng, cũng biết quả thực bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện anh bồi thường cho Thiên Diệp như thế nào, Thiên Diệp cần bình tĩnh một chút, mà không thấy bóng dáng Cao Cấn Băng đầu, Thiên Diệp sao có thể bình tĩnh được chứ.