Nghĩ đến việc Trầm Y cúi đầu trước mặt mình xin lỗi, khẩn cầu, khóc lóc trước mặt bác sĩ, tất cả những chuyện này chỉ vì bố của cô ấy, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy cô ấy cũng không đáng ghét như vậy thậm chí còn hơi đau lòng.
“Quên đi, đi thôi.” Tiêu Sách chuẩn bị rời đi, mặc dù Tiêu Sách có chút đau lòng cho Trầm Y nhưng tình hình của anh cũng khó mà đảm bảo, không có cách nào giúp Trầm Y được.
Tiêu Sách trở lại phòng cấp cứu, mấy chỗ bị thương của Phương Bác đã được băng bó rồi, nhưng đầu của Phương Bác bị đánh mạnh hai lần, nên bị chấn động nhẹ.
Cho nên bác sĩ yêu cầu anh ấy ở lại, đợi sáng mai phòng CT mở cửa, để anh ấy đi chụp CT sau đó xem tình hình thế nào rồi nói tiếp.
Tiêu Sách đỡ Phương Bác đến một cái ghế để nghỉ ngơi, cùng anh ấy chờ đến rạng khi trời sáng.
“Anh Sách, hay là anh về nhà trước đi, một mình em cũng không sao đâu... Tối qua anh nói có việc quan trọng phải làm mà, cuối cùng lại bị chuyện của em làm gián đoạn, anh nhanh chóng trở về xử lý cho xong đi.”
Phương Bác đột nhiên nói.
Tiêu Sách nghĩ đến dì Hàn, lúc này trái tim quả thực đang rỉ máu, nếu như không phải Tiểu Bác xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì lúc này hẳn là anh đang ôm thân thể mềm mại của dì Hàn lăn qua lăn lại hoặc là đi ngủ rồi.
Chỉ tiếc, không có nếu như.
Thấy Phương Bác có chút tự trách, Tiêu Sách chỉ có thể mỉm cười an ủi nói: “Tôi không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là ăn cơm tối với dì Hàn thôi mà, lúc xảy ra chuyện cũng đã ăn xong rồi, cho nên không sao đâu.”
Anh nói xong, Phương Bác chợt sững người, sau đó hai mắt sáng lên nói: “Anh Sách, anh nói gì Hàn đã trở về sao? Sao anh không nói sớm cho em biết chứ?”
Tiêu Sách nghe vậy thì sững người, nghi hoặc hỏi: “Cái gì gọi là dì Hàn đã trở về rồi? Dì Hàn không phải vẫn luôn ở đó sao? Còn có, tôi còn chưa nói thằng nhóc cậu, vậy mà dám ở trước mặt dì Hàn mách lẻo chuyện của tôi.”
“Cái gì với cái gì cơ? Anh Sách! Sao em nghe không hiểu gì vậy?” Phương Bác hơi ngây người.
Anh ấy vò đầu tiếp tục nói: “Sáu năm trước dì Hàn rời khỏi thôn Hà Bá, chính là năm thứ hai anh nhập ngũ, anh không biết tình hình lúc đó đâu.”
“Ngày đó mưa rất to, mười mấy chiếc ô tô sang trọng đi vào thôn, hàng trăm người mặc đồ đen cầm ô đen đứng ngay ngắn trên nền đất lầy lội chỉ để đón dì Hàn!”
“Phương Bác em cả đời này chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào lớn như vậy, cả thôn đều náo động!”
“Mà sau đó, dì Hàn cũng không bao giờ trở lại nữa, em cũng không còn gặp lại dì Hàn nữa, sao có thể mách lẻo chuyện của anh trước mặt dì Hàn chứ?”
“Anh nói gì Hàn đã trở về rồi sao? Em căn bản không biết mà...Đúng rồi, mấy ngày trước nghe người ta nói nhìn thấy một người rất xinh đẹp trông rất giống dì Hàn, nhưng em cũng không ngờ lại là dì Hàn!”
“Dì Hàn thật sự đã trở về rồi sao?”
Vẻ mặt Phương Bác tò mò hỏi, mà những gì anh ấy nói làm cho Tiêu Sách sững sờ tại chỗ, đầu óc bỗng trở nên mông lung, hoàng toàn choáng váng.
Anh lẩm bẩm nói: “Cậu nói là, mấy năm này dì Hàn không ở lại trong thôn... sáu năm trước, dì ấy được một đám người đón đi sao?”
“Đúng vậy! Chuyện này người trong thôn ai cũng biết cả, mọi người đoán là dì Hàn là con gái của một gia đình giàu có nào đó bị lưu lạc bên ngoài, thân phận rất cao quý!”
Tiêu Sách nghe vậy, hoàn toàn mờ mịt, lúc anh về đã thấy dì Hàn đang ở nhà, còn tưởng rằng di ấy vẫn luôn ở đó, lại không thể ngờ giữa chừng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu dì Hàn đã rời đi được sáu năm rồi, vậy tại sao anh vừa mới giải ngũ thì dì Hàn lập tức trở về?
Lẽ nào, dì Hàn đặc biệt vì anh mà trở về sao?
Nghĩ như vậy, Tiêu Sách thông suốt đứng lên, nghiêm nghị nói: “Tiểu Bác, có lẽ cậu phải một mình chờ ở đây rồi, tôi muốn trở về nhà một chuyến.”