“Tôi cũng không giấu gì anh, gia tộc của tôi cũng là một thành viên trong Thương Minh, bây giờ đang tranh chấp với kẻ địch, đã hẹn đấu một trận thắng thua ở cuộc đua hằng năm, bên nào thắng sẽ có được tất cả, bên nào thua thì sẽ mất tất cả! Đây là vụ cá cược dưới sự chứng kiến của cả Thương Minh, không ai có thể nuốt lời và rút lui.”
Úc Bội Hân nói xong, sắc mặt vẫn mang theo sự nghiêm trọng nặng nề.
Tiêu Sách nghe xong những lời Úc Bội Hân nói, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, mở miệng nói:
Theo như cô nói, vậy cho dù tôi có vào được top 3 cũng chưa chắc có thể giúp cô thắng trận đấu này, dù sao đối thủ của cô có lẽ sẽ vào được top 2, thậm chí là top 1, cô không sợ tôi vào được top 3 rồi cô vẫn thua sao..”
Úc Bội Hân nghe vậy, cười mở miệng nói: "Anh không cần lo lắng quá nhiều về chuyện này, bởi vì top 1, top 2 trong cuộc đua hằng năm gần như đã được ấn định rồi, những người khác có tranh được, nhiều nhất cũng chỉ là top 3 mà thôi! Vì vậy chỉ cần anh có thể vào được top 3 thì tôi nhất định sẽ thắng!”
Tiêu Sách hơi ngạc nhiên, nhưng lại không hỏi tại sao top 1, top 2 đã được ấn định, dù sao đến lúc thi, anh cứ việc chạy đến sức mình là được rồi.
Anh tin rằng trong lúc thi đấu, nếu thực lực của đối thủ tương đương như Ả Ma Đề thì anh vẫn có thể dễ dàng vào được top 3 chung cuộc.
“Được! Tôi đồng ý với điều kiện của cô.”
Cuối cùng, Tiêu Sách cười nói, Anh không có lý do để từ chối, dù sao anh cũng rất muốn có món được tiền thưởng kếch xù khi lọt vào top 3 chung cuộc.
Nếu có thể có được số tiền đó, Tiêu Sách sẽ càng có thể vùng dậy nhanh hơn, trở thành người của tầng trên, đến lúc đó anh sẽ có có nhiều sức mạnh hơn, có thể tìm dì Hàn rồi.
Nghe thấy Tiêu Sách đồng ý, Úc Bội Hân đột nhiên cảm thấy phấn khích.
Trong mấy tháng nay, cô đã rất đau đầu vì tay đua trong cuộc đua hằng năm, bởi vì cô không tìm được tay đua nào giỏi, thậm chí cô đã quyết định sẽ tự mình đua luôn rồi.
Nhưng cô cũng biết, mặc dù khả năng của cô không tệ, nhưng muốn vào được top 3 chung cuộc trong cuộc đua hằng năm, trừ khi kỳ tích xuất hiện!
“Cảm ơn, trong thời gian này anh có cần bất kỳ thứ gì cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ chuẩn bị
một chiếc xe đua nhanh nhất và thích hợp với anh nhất cho anh, và sẽ cùng anh đi làm quen với đường đua...”
“Làm quen với đường đua thì thôi đi, đợi sắp đến lúc thi rồi nói sau.” Tiêu Sách cắt đứt lời Úc Bội Hân.
Anh không có nhiều thời gian để đi làm quen với hết mười cung đường trong trận thi đấu, để rồi cảm thấy căng thẳng để chuẩn bị thi đấu trong thời gian sắp tới.
Anh còn rất nhiều việc phải làm.
Câu nói của anh đột nhiên khiến Úc Bội Hân nhíu mày lại, cô há miệng dường như muốn nói gì đó.
Nhưng Tiêu Sách lại ngắt lời cô lần nữa, cười nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô lấy được vị trí thứ ba, nếu với khả năng của tôi mà không vào được top 3, thì cho dù có đi làm quen với đường đua lâu hơn nữa cũng không vào được đâu.”
“Vậy... được rồi, tôi sẽ chỉnh sửa mười cung đường trong cuộc thi thành bản đồ nhanh nhất có thể, sau đó đưa cho anh, dù sao chuyện này cũng liên quan đến gia tộc của tôi, hy vọng anh có thể để tâm một chút."
Tiêu Sách gật gật đầu, lúc này đồ ăn cũng đã được mang lên.
Trước đó ở gian hàng BBQ, Tiêu Sách và đám người Cố Minh bị Quản Trạch Nguyên làm phiền, vốn dĩ không hề ăn ngon, lúc này nhìn thấy màu sắc và hương thơm của món ăn, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Đặc biệt là trước mặt anh còn có một người đẹp như Úc Bội Hân, anh lại càng ăn ngon miệng hơn.
Lúc Tiêu Sách ăn xong chuẩn bị tạm biệt Úc Bội Hân và đi về, tầng dưới của nhà hàng đột nhiên truyền đến một tràn tiếng ồn ào, sau đó một đám người xông lên đây.
Dẫn đầu là một chàng trai khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, anh ta thô bạo đẩy vệ sĩ của Úc Bội Hân ra, sau đó khi nhìn thấy cô thì mắt anh ta sáng lên.
“Bội Hân, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi, anh mang đến cho em một tin tốt đây!”
Chàng trai phấn khích đi đến trước mặt Úc Bội Hân, lúc này mới nhìn thấy Tiêu Sách đang lau miệng ở đối diện Úc Bội Hân, đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi, nói: “Bội Hân, anh ta là ai?"