Trước mặt hai người là một màn hình lớn, trên đó là một tấm hình chụp trộm, trong ảnh là Lực Cường ngã trên con đường bùn lầy, máu tươi nhiễm đỏ bùn đất xung quanh.
“Venus, Lực Cường chết rồi.”
“Tôi nhìn thấy rồi.”
“Ông có gì muốn nói không?”
“Có gì để nói chứ? Đường đường là một cậu chủ mà không làm, cứ nhất quyết đi làm sát thủ, chết chỉ là sớm muộn mà thôi!” Người đàn ông trung niên tên Venus thản nhiên nói.
“Ha ha, cho dù thế nào, ông ta chết rồi, chúng ta phải báo thù cho ông ta.”
“Không phải trước kia ông ta có giao một quỹ tài trợ giao cho ông quản lý sao? Cứ làm như ông ta muốn, công bố nhiệm vụ báo thù trên danh nghĩa của quỹ tài trợ đi.”
Venus do dự một lúc, mở miệng nói.
“Quỹ tài trợ có đến năm trăm triệu mễ kim đấy, một khi công bố nhiệm vụ báo thù, có lẽ những vua sát thủ kia đều sẽ ra hoạt động đấy.”
Venus nghe thấy, híp mắt nói: “Ông có ý gì? Nghe ý của ông, ông không định sử dụng tiền của quỹ tài trợ à? Vì để báo thù cho Lực Cường? Ông phải biết rằng, theo như điều khoản, nếu không báo thù cho Lực Cường, chúng ta đừng hòng động vào bất kỳ đồng nào mà ông ta để lại!”
“Đương nhiên không phải là không báo thù... Nhưng yêu cầu của điều khoản chỉ là bảo chúng ta báo thù mà thôi, đâu có nói nhất định phải dùng toàn bộ số tiền của quỹ tài trợ đề báo thù! Tốn năm trăm triệu mễ kim để mời vua sát thủ báo thù, hay tốn năm trăm vạn mễ kim để mời sát thủ cấp bạch kim để trả thù, đều là trả thù..”
“Số tiền còn lại, chỉ cần hai chúng ta không nói, thì sẽ thuộc về chúng ta.”
Venus nghe thấy thì mắt sáng lên, nói: "Ai đã giết Lực Cường? Sát thủ cấp bạch kim có thể giải quyết sao?”
“Ha ha, thực lực của Lực Cường cũng chỉ là cấp vàng mà thôi, nhiệm vụ mà ông ta nhận, thực lực của đối phương mạnh đến thế nào chứ? Huống chi, cho dù sát thủ cấp bạch kim không thể báo thù, chúng ta còn có thể công bố nhiệm vụ lần thứ hai, lần thứ ba, mời cao thủ giỏi hơn đến báo thù cho Lực Cường, cho đến khi thành công mới thôi mà...”
“Cho dù thế nào thì cũng tốt hơn là trực tiếp dùng năm trăm triệu mễ kim để công bố nhiệm vụ mà, đúng không?”
Venus nghe vậy, đột nhiên suy nghĩ một cách nghiêm túc, tài sản trị giá năm trăm triệu mễ kim đủ để khiến ông ta động lòng, nhưng tiền đề là nhất định phải báo thù thành công!
Nếu không, có lẽ những người khác nắm giữ tài sản của Lực Cường sẽ không để yên cho bọn họ.
“Được, cứ làm theo như ông nói, nhưng sau khi báo thù cho Lực Cường, số tiền còn lại, tôi muốn lấy sáu mươi phần trăm!” Vẻ mặt Venus lạnh như băng nói.
“Không thành vấn đề.”
Rất nhanh, trên Hắc Bảng đã xuất hiện một nhiệm vụ cấp cao, tiền công của nhiệm vụ lên đến năm trăm vạn mễ kim, đủ để khiến đa số các sát thủ cấp bạch kim trên Hắc Bảng, thậm chí là một phần nhỏ sát thủ cấp kim cương động lòng.
Mà mục tiêu của nhiệm vụ là Tiêu Sách đang ở thành phố Giang Hải...
Đột nhiên, rất nhiều người đều bắt đầu hành động.
Mà lúc này, Tiêu Sách không hề biết gì cả, sau khi anh ngủ dậy thì nhận được điện thoại của Ôn Liễu, cô mời anh tham gia một bữa tiệc thương mại vào buổi tối.
Lần đầu tiên Tiêu Sách quen biết Ôn Liễu là lúc cô đang mượn tiền đàn em của ông Triệu. Lúc đó, Tiêu Sách còn cho rằng hoàn cảnh gia đình của Ôn Liễu không tốt, là một sinh viên đại học nghèo bình thường.
Nhưng sau này Tiêu Sách mới biết, gia đình Ôn Liễu không hề nghèo, mà còn có thể nói là rất giàu có sung túc.
Chỉ là trong khoảng thời gian đó, công ty của gia đình Ôn Liễu xảy ra chút vấn đề về tiền vốn, Ôn Liễu muốn giúp bố mẹ mình vượt qua giai đoạn khó khăn đó nên mới quyết định đi mượn tiền.
Sau khi công ty của gia đình cô vượt qua khó khăn, đương nhiên Ôn Liễu lại trở thành “phú nhị đại” lần nữa.
Tiêu Sách chẳng có hứng thú với những bữa tiệc thương mại buổi tối, cũng chỉ là một đám người làm ăn tụ lại với nhau, uống rượu trò chuyện, thuận tiện bàn chút chuyện làm ăn.
Đám hậu bối cũng tụ lại với nhau, bàn về xe về người nổi tiếng, khoác lác với nhau...