Bởi vì, ít nhất trong mắt bọn họ, Tiêu Sách là bạn trai của cô.
“Nếu không dám lên nữa vậy thì xem như tôi đã giành được chiến thắng, nhớ chuyển tiền qua đấy.” Tiêu Sách nhìn thấy vệ sĩ bên cạnh Từ Huy không có ý lên dài cũng không bức ép nữa, chậm rãi đi xuống.
Sắc mặt Từ Huy khó coi, siết chặt nắm đấm nhưng cũng không thể nói gì.
“Anh Tiêu Sách, anh không sao chứ?”
Thấy Tiêu Sách đi xuống, Ôn Liễu nhất thời lao tới, ôm lấy cánh tay của Tiêu Sách.
“Khiến cô lo lắng rồi, tôi không sao cả.” Tiêu Sách mỉm cười nói, lúc này trong lòng anh rất vui vẻ, dù sao bỗng chốc thắng được một nghìn hai trăm vạn, con số này đối với anh mà nói cũng rất lớn rồi.
Mặc dù trong mắt rất nhiều người, Tiêu Sách vì một nghìn hai trăm vạn mà đắc tội với Từ Huy, Phạm Hưng, Lý Lâm và rất nhiều cậu ấm khác có mặt ở đây, là chuyện vô cùng không đáng còn lỗ vốn nữa, nhưng Tiêu Sách lại không thèm để ý.
Dù sao, người Tiêu Sách đắc tội cũng rất người, Lý Như Yêu của nhà họ Lý ở Yến Kinh là kẻ thù không đội trời chung với anh, Tống Chỉ Vân cũng muốn giết chết anh, so với gia tộc của đám người Từ Huy, Lý Lâm căn bản không đáng kể chút nào.
Điều duy nhất khiến Tiêu sách có chút lo lắng là chuyện này cuối cùng có thể liên lụy đến Ôn Liễu và gia tộc nhà cô ấy, khiến nhà cô ấy bị báo thù.
Tiêu Sách không sợ bị trả thù những lo lắng nhà Ôn Liễu chịu không nổi.
Phải nghĩ cách, bảo vệ gia tộc của Ôn Liễu.
Trong lòng Tiêu Sách nghĩ đến đó, đảo mắt nhìn xung quanh quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người, lúc này đều dùng ánh mắt phẫn hận nhìn anh và Ôn Liễu, anh nhanh chóng động não suy nghĩ nên dùng cách gì để dọa sợ những người này, tránh để cho bọn họ tìm đến Ôn Liễu và gia tộc của Ôn Liễu gây phiền phức đây.
“Anh Tiêu Sách, anh không có chuyện gì thì tốt rồi.”
Lúc này Ôn Liễu cũng cảm thấy xung quanh có rất nhiều người dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn mình, cô ấy nói: “Anh Tiêu Sách, chúng ta rời khỏi đây đi.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Tiêu Sách tạm thời cũng không nghĩ ra cách nào hay để hăm dọa những người này, đợi nghĩ ra cách rồi nói tiếp.
Thực sự không được thì chỉ có thể sử dụng một vài mối quan hệ thân thiết thôi, bất luận thế nào cũng không thể để anh liên lụy đến Ôn Liễu được.
“Hừ! Ở Hội thương mại Giang Lăng làm ra vẻ xong thì muốn đi sao, có phải là quá xem thường Hội thương mại Giang Lăng chúng tôi quá không!” Đúng lúc này, một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên.
Đám người đứng qua hai bên, Tiêu Sách nhìn thấy một thanh niên khoảng hai bốn hai lăm tuổi, vẻ mặt lạnh lùng đi qua đây.
Nhìn thấy anh ta xuất hiện, bất luận là Từ Huy trước đó cực kỳ kiêu ngạo hay là Lý Lâm, nhất thời đều lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, vây quanh thanh niên đó.
Mà những người khác thậm chí còn không dám lại gần.
“Lâm Mặc!”
Sắc mặt Ôn Liễu cũng thay đổi, có chút hoảng loạn.
“Anh ta là Lâm Mặc sao?” Tiêu Sách nhíu mày, nhìn vẻ mặt thách thức của thanh niên đó, không khỏi cảm thấy buồn cười, thằng cha này không phải là tiểu bối của nhà họ Lâm sao.
Tiêu Sách thậm chí đã từng gặp anh ta rồi, lúc đó anh đồng ý thỉnh cầu của Lâm Bán Thanh, đến giúp đỡ nhà họ Lâm, đêm đó đánh lui Lâm Khôn, Lâm Mặc cũng có mặt ở đó.
Nhưng anh ta ở nhà họ Lâm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi mà thôi.
Lúc đó có thể nói chuyện với Tiêu Sách cũng chỉ có một vài người đứng đầu ở chi chính như Lâm Bán Thanh, Lâm Hải Phong, Lâm Vũ Thiên, mà Lâm Mặc căn bản không có tư cách tham gia vào.
Nhưng bây giờ, Lâm Mặc lại giống như trung tâm chú ý của tất cả mọi người, tất cả mọi người đều vây quanh nịnh bợ anh ta.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, bất luận là Từ Huy hay là Lý Lâm, gia tộc của bọn họ trong Hội thương mại Giang Lăng cũng chỉ là gia tộc hạng hai hạng ba mà thôi.
Nhưng nhà họ Lâm là một trong ba gia tộc đứng đầu Hội thương mại Giang Lăng.
Cho dù Lâm Mặc không phải là người trong chi chính nhà họ Lâm nhưng vẫn là đối tượng mà đám người Từ Huy, Lý Lâm muốn nịnh nọt lấy lòng, mà người ở đứng đầu chi chính như Lâm Bán Thanh căn bản không phải là người mà Từ Huy hay Lý Lâm có thể giao thiệp được, cho dù là hai anh em Lâm Hải Phong, Lâm Vũ Thiên cũng không thèm để mắt đến bọn họ nữa là.
Lúc này, Từ Huy và Lý Lầm nhìn thấy Lâm Mặc tới, vẻ mặt ảm đạm trước đó nhất thời lại hếch cao lên.
Trong lòng bọn họ biết, Lâm Mặc có ý với Ôn Liễu, mặc dù lúc này Tiêu Sách không trêu chọc đến Lâm Mặc nhưng quan hệ giữa anh và Ôn Liễu rõ ràng khiến Lâm Mặc khó chịu, muốn đánh Tiêu Sách.
Mà với thể lực, thực lực của nhà họ Lâm, muốn trừng trị Tiêu Sách không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?